Hoàng Linh vung cảnh côn lên, lập tức tiến lên hung hăng đánh về phía Đinh Tiểu Tuyên. Đinh Tiểu Tuyên nghiêng người né tránh, vòng qua phía sau Hoàng Linh, dùng hai tay nhanh chóng siết cổ Hoàng Linh. Hoàng Linh co khuỷu tay, chấn mấy cái liên tiếp vào bụng Đinh Tiểu Tuyên. Đinh Tiểu Tuyên cắn răng cố siết ra sau mạnh hơn, nghiêng người né tránh công kích của Hoàng Linh, cảnh côn trên tay nàng ta cũng rơi xuống một bên. Hoàng Linh dùng sức giãy dụa, hai tay Đinh Tiểu Tuyên bị siết rách cả da, đã có máu chảy ra, nhưng cô vẫn liều chết không chịu buông tay.
Trong lúc hỗn loạn, Đinh Tiểu Tuyên kéo Hoàng Linh dần dần lui ra đến cửa, dường như trải qua đấu tranh rất lâu, cô mới nói với Lam Tử Ngưng: "Đi, Minh Huy ở cửa sau tiếp ứng ngươi!"
Hơi vô ý, chân Hoàng Linh lui một bước, hai tay nâng lên túm phía sau, xoay người, nghiêng người, nhấc Đinh Tiểu Tuyên lên, hai người cùng ngã ập xuống đất. Chẳng qua Đinh Tiểu Tuyên là người bị đè bên dưới. Mà theo cú ngã này, vật gì đó từ trên người Đinh Tiểu Tuyên đã rơi ra, lăn tới gần chân Lam Tử Ngưng. Lam Tử Ngưng cúi đầu, vừa nhìn thấy, đã si ngốc cười ha hả: "Ngươi đã sớm biết hết tất cả! Ngươi đã sớm biết hết rồi!"
Hoàng Linh thấy rõ đó là một cái máy ghi âm, nhất thời cơn tức giận tràn ra, thừa cơ móc súng lục ra chỉa lên đầu Đinh Tiểu Tuyên.
"Lam Tử Ngưng, hủy máy ghi âm đi!"
Đinh Tiểu Tuyên đã làm gì?
Chẳng qua là khống chế lão giám ngục trưởng, mượn điện thoại trong văn phòng hắn, nói rõ kế hoạch của Lâm Quân cho lão nhân, để lão nhân mai phục tại quân khu. Sau đó lại an bài một cảnh sát chìm khác tại khắc cuối cùng đi thông báo cho Minh Huy, thừa dịp loạn đi tiếp Lam Tử Ngưng.
Không thể xác định lão giám ngục trưởng có cùng một loại với Hoàng Linh hay không, cô chỉ có thể dựa vào bản thân, cược một lần, mang máy ghi âm, lưu lại chứng cứ về Hoàng Linh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi lão giám ngục trưởng tỉnh lại, sẽ theo chứng cứ Đinh Tiểu Tuyên cố ý lưu lại, sẽ truy lùng cô trong cả trại giam.
Ba giờ, giờ phút này tất cả hàng hẳn là đã xếp hết lên xe, vô ích thôi, mặc dù ra khỏi ngục giam được, những cũng không đến chặng cuối nỗi. Là muốn chặn đường lui của Lam Tử Ngưng, cho nên, Đinh Tiểu Tuyên cần phải khiến mọi người biết, tất cả kế hoạch đều là bị cô phá hỏng. Lam gia cũng được, Lâm gia cũng thế, tất cả mũi nhọn đều sẽ nhắm vào Đinh Tiểu Tuyên. Mà trong ngục giam đã biết uy hiếp, còn có Lâm Bình, nàng ta có thể khả năng trả thù Lam Tử Ngưng bất cứ lúc nào. Cho nên chỉ có Lam gia mới có thể bảo vệ Lam Tử Ngưng. Cho nên vì an toàn của nàng, Lam Tử Ngưng không thể tiếp tục ở cái nơi nàng không nắm quyền chủ động như ngục giam này nữa, nàng cần phải vượt ngục.
Giam Lam Tử Ngưng ở trong này có ích lợi gì, đưa Lam Tử Ngưng vào ngục có ích lợi gì, chỉ cần thế lực của Lam Tử Ngưng không uy hiếp đến xã hội, chỉ cần cuối cùng có thể phá huỷ tập đoàn buôn vũ khí của Lâm Quân, Đinh Tiểu Tuyên tự nhiên có thể cầu tình cho Lam Tử Ngưng. Cảnh sát có thể thả nàng một con ngựa, thậm chí mượn uy thế còn sót lại của Lam gia để làm lại từ đầu.
"Ngươi làm cái gì!" Hoàng Linh túm áo Đinh Tiểu Tuyên, kéo cô đứng lên. Đoạn đối thoại trong máy kia, chính là chứng cứ mình phản bội cảnh sát, cơ hội của xoay người Lam gia, có khả năng chết non, khó lắm mới có được Lam Tử Ngưng, giờ dường như vụt mất ngay trên đầu ngón tay.
Giờ này khắc này Đinh Tiểu Tuyên cực kỳ giống dã thú đã nằm chờ lâu, mọi lúc mọi nơi đều có thể vồ tới bất ngờ. Cô tà cười đánh lên ngực Hoàng Linh: "Lam Tử Ngưng! Ra cửa sau!"
Rất nhiều cảnh ngục đang tập kết ở cửa sau, Hoàng Linh nghiêng đầu, nhìn nhìn máy ghi âm còn nguyên vẹn nằm dưới đất, cầm súng ném xuống dưới chân Lam Tử Ngưng, giả bộ bị Đinh Tiểu Tuyên khống chế. Giờ đây nàng ta chỉ có thể kéo dài thời gian, chỉ cần Đinh Tiểu Tuyên mang theo Lam Tử Ngưng đến cửa sau, đi theo nàng, mới có thể đào thoát. Đinh Tiểu Tuyên hơi hơi sửng sốt, thuận thế làm bộ bóp cổ nàng ta, thấp giọng nói: "Cám ơn phối hợp."
Quả nhiên lão ngục trưởng xuất hiện không ngoài dự đoán, hắn khẽ cau mày, thần sắc ngưng trọng nhìn mấy người có mặt.
Lam Tử Ngưng nhặt súng của Hoàng Linh lên, không để ý mấy nòng súng đang chỉa về mình. Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên, nhắm nòng súng ngay đầu của cô, phẫn nộ như muốn hủy diệt tất cả.
"Tất cả thống khổ, hối hận, điên cuồng của ta, theo ý của ngươi, có phải đều thật buồn cười hay không."
"Bỏ súng xuống!"
"Toàn bộ ngồi xuống!"
Giọng Lam Tử Ngưng lạnh lùng mà thâm trầm, lạnh như không còn một chút độ ấm nào. Tay Đinh Tiểu Tuyên hơi hơi động, ngẩng đầu lên, đối diện với hai tròng mắt sắc bén bức người của Lam Tử Ngưng. Là đúng hay sai, cô đã không thể phân biệt nữa, chỉ biết chuyện cô phải làm bây giờ, là bảo vệ Lam Tử Ngưng an toàn. Nhưng nòng súng nhắm về phía hai người, vô tình lên đạn.
"Phải! Tất cả thủ đoạn của đã sớm bị ta vạch trần! Ta phối hợp với ngươi chỉ là muốn ngươi thua hoàn toàn trong phút cuối cùng! Ngươi nói đúng, trong lòng ta ngươi vĩnh viễn không phải là vị trí thứ nhất. Ta đã báo tin với cảnh sát, chặn đường Lâm Quân. Ta đã xé rách mặt nạ Hoàng Linh! Mà hiện tại ngươi, không đường thối lui, không thể xoay người, ta đã hoàn thành sứ mệnh của ta. Giờ ngươi có thể giết ta, nhưng ngươi cũng sẽ phải chết! Dùng một mạng này của, đổi gia nghiệp của Lam gia ngươi, đổi hai mạng người của Lam gia! Tiện nghi cho sự nghiệp phong công to lớn của ta, ngươi nguyện ý sao? Ngươi cam tâm sao? Ngươi muốn báo thù? Muốn trả thù ta? Muốn tra tấn ta? Thì hãy dẫn ta đi! Ta đi theo ngươi!"
Đinh Tiểu Tuyên chỉ có thể cược một lần cuối, cô phải mang Lam Tử Ngưng đến cửa sau, chỉ có đến nơi đó, Lam Tử Ngưng mới có khả năng đào thoát. Đinh Tiểu Tuyên quay đầu lại, nắm thật chặt tay, sau đó bóp cổ Hoàng Linh, hô to về phía cảnh ngục: "Tránh ra! Để chúng ta đến cửa sau!"
Mi tâm lão ngục trưởng nhíu chặt, hắn bị Đinh Tiểu Tuyên đánh choáng, lúc mơ mơ màng màng, loáng thoáng nghe thấy Đinh Tiểu Tuyên đang báo cáo tình huống với cảnh sát. Sau khi tỉnh lại, hắn bắt đầu điều tra rõ hơn, biết được chân tướng, biết Đinh Tiểu Tuyên thật là đang làm việc cho cảnh sát. nhưng một màn trước mắt lại khiến hắn có chút không hiểu ra làm sao.
"Bỏ vũ khí xuống hết, tình huống của ngươi ta đã nắm được!"
"Xin lỗi! Hoàng Linh là phản đồ, nàng ta không phải cảnh sát! Mà ngươi, ta không thể đoán đưcọ ngươi đứng ở bên nào!"
Tay nắm súng lục của Lam Tử Ngưng không ngừng run rẩy, nàng siết chặt hai tay, mở chốt bảo hiểm, cánh môi trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt lạnh lùng sắc bén dừng trên người cô.
"Không phải thứ nhất! Mặc dù biết ta đang dùng thân thể làm giao dịch, vì sứ mệnh cuối cùng của ngươi, ngươi đều có thể xem nhẹ. Trong lòng ngươi rốt cuộc coi ta là cái gì!"
Lão ngục trưởng ngăn cản cảnh ngục phía sau đang muốn xông lên, ý bảo các nàng tránh ra rồi nói: "Lam Tử Ngưng! Buông vũ khí!"
"Lam Tử Ngưng! Ta ích kỷ, đúng vậy! Cho đến hôm nay, sau khi chặt đứt tất cả đường lui sau của ngươi, ta mới có thể không thẹn với lòng mà hoàn toàn giao bản thân mình cho ngươi! Hiện tại ta muốn đi theo ngươi, sau này ta chỉ có ngươi, tất cả chỉ có ngươi." Đấu tranh giữa người yêu và nguyên tắc, không thể nói Lam Tử Ngưng thắng, không thể nói Lam Tử Ngưng thua, chỉ có thể nói nàng không có thua. Đinh Tiểu Tuyên cố gắng đưa ra lựa chọn vì Lam Tử Ngưng, cô không thể yêu thuần túy, không thể liều lĩnh vì yêu. Cô chỉ có thể liên tục cân nhắc, để được điểm tựa cuối cùng lung lay sắp đổ kia.
"Lam Tử Ngưng! Ta không muốn ngươi chết!"
"Lam Tử Ngưng! Chúng ta cùng rời nơi này đi!"
"Lam Tử Ngưng! Trước mặt chúng ta không còn chướng ngại! ta chỉ có ngươi!"
Lời nói của Đinh Tiểu Tuyên không ngừng quanh quẩn bên tai nàng, những lời này rốt cuộc còn có thể tin không. Mặc kệ đáp án là gì, nói với cái giọng điệu như vậy, trước tiên là muốn dụ hoặc rồi. Tâm giống bị kim châm hung hăng đâm vào, một cỗ cảm xúc so với oán hận còn muốn mãnh liệt hơn từ ngũ tạng lục phủ tuôn trào.
Lam Tử Ngưng luôn bi thương phát hiện, khỏa tâm vốn đã đau đến chết lặng hận đến chết lặng kia, sẽ vì một câu của cô, bị dòng nước ở nơi sâu thẳm nhất mãnh liệt trào ra bao phủ. Hận ý cùng sự hung ác trong ánh mắt, trong khoảnh khắc đã bị thay thế bởi mê mang, tay cầm súng từ từ buỏng thỏng.
"Ngưng, đưa súng cho ta!"
Trên thực tế, Lam Tử Ngưng đấu tranh rất nhiều, nhưng lý trí cuối cùng đều bị cướp đi, bị từng câu từng chữ ôn nhu kia của cô cướp đi mất. Nàng cứ như búp bê, rối gỗ cầm súng nhét vào trong tay Đinh Tiểu Tuyên.
Hoàng Linh không thể tin nhìn chằm chằm Lam Tử Ngưng.
Đối với sự dễ dàng tha thứ của Lam Tử Ngưng, điểm mấu chốt của nàng đến tột cùng ở nơi nào, Đinh Tiểu Tuyên không muốn thử. Nàng càng dễ dàng tha thứ, cuối cùng sẽ càng đau đớn hơn thôi. Đinh Tiểu Tuyên liều mạng chịu đựng nỗi đau không thể cản lại kia, đặt nòng súng lên cô Hoàng Linh, kéo nàng ta đi từng bước tới cửa.
"Ngưng, đi theo ta."
Lão giám ngục trưởng không muốn sai sát vô tội, dù đó là Đinh Tiểu Tuyên hay là Hoàng Linh.
"Ngươi có chứng cớ sao?"
"Trong máy ghi âm có chứng cớ!"
"Đinh Tiểu Tuyên, ta đã liên hệ với tổ phòng chống ma túy. Ngươi buông Hoàng Linh ra, giao cho ta, ta sẽ xử lý."
"Ta cần một bảo đảm, qua 3 giờ rưỡi, ta sẽ đem giao nàng cho ngươi."
Đinh Tiểu Tuyên kèm hai bên Hoàng Linh, đi theo Lam Tử Ngưng, thận trọng thối lui đến cửa sau sân thể dục, kxe tải chuyên chở thuốc phiện đã nghênh ngang rời đi. Chỗ cửa lớn là Đinh Tiểu Nghiên đang hoàn tất thủ tục với cảnh ngục, cảnh ngục trên đài quan sát đã lên ngòng nhắm vào các nàng.
"Bỏ vũ khí xuống!"
Lão giám ngục trưởng ngăn cản đám cảnh ngục phía sau, một mình tiến lên, phất tay với cảnh ngục trên đài quan sát, ý bảo mọi người không cần hành động thiếu suy nghĩ.
Đinh Tiểu Nghiên nhìn thấy một màn như vậy, sững sờ không kịp hồi thần, nàng ngơ ngác muốn đi đến bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên, lại bị cảnh ngục ngăn cản.
"Đinh Tiểu Tuyên! Chị đang