Nhượng bộ, cũng chưa là gì, nhẫn nại, nhẫn đến cuối cùng, thắng vào phút cuối, mới là người thắng trò chơi này.
Tiến độ của trò chơi vẫn còn trong lòng bàn tay, ngoại trừ Đinh Tiểu Tuyên vẫn luôn nằm ngoài tầm kiểm soát. Lam Tử Ngưng hơi híp mắt lại, cứ lần lượt tha thứ, lần lượt mềm lòng, hy vọng xa vời rằng như vậy có thể đổi lại được chút lòng thương hại của cô, cầu xin sự đồng tình của cô, đã hèn mọn như vậy rồi mà vẫn không thể hòa tan được tim gan cứng như đá của cô. Thật buồn cười, Lam Tử Ngưng như thế, quá mức buồn cười.
Khẽ thở dài, Lam Tử Ngưng điều chỉnh sắc mặt, nhướn mi, vẻ mặt sung sướng tiến vào kho hàng.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười ấy, trong nháy mắt, Đinh Tiểu Tuyên có chút không biết làm sao. Đúng vậy, có lẽ là vì còn chưa đến giây phút cuối cùng, hoặc cũng có lẽ là Lam Tử Ngưng thật lòng muốn từ bỏ. Không chắc chắn, không rõ lắm, vẫn còn một tia hy vọng cuối cùng, mặc dù đó chỉ là hy vọng.
Đinh Tiểu Tuyên thản nhiên cười lại: "Ngưng, tha cho Tiểu Nghiên, nó cũng không biết gì cả. Chờ một chút, đợi đến ba giờ, tất cả đều sẽ chấm dứt."
Tất cả đều sẽ chấm dứt, về chị, về em, về chúng ta.
Chấm dứt? Ba giờ? Không, có lẽ, sẽ sớm hơn.
Lam Tử Ngưng hừ lạnh trong lòng, nhếch miệng cười, thong thả bước đến trước mặt cô, cầm hai tay cô khoanh ra sau, nhẹ nhàng lắc.
"Nó trách tôi, nó nói là tôi đầu độc em."
"Không liên quan đến chị." Đầu Đinh Tiểu Tuyên tựa lên vai Lam Tử Ngưng. Thời gian im lặng như vậy, ôm lấy nhau, có lẽ đã bắt đầu đếm ngược. Cô rất hưởng thụ, thả lỏng tất cả cảnh giác, mặc kệ bản thân đi hưởng thụ.
Đinh Tiểu Tuyên thăm dò điểm mấu chốt của mình một cách đương nhiên như vậy, không kiêng nể gì giẫm lên điểm mấu chốt của mình như vậy, chuyện này, hẳn là vì được mình cưng chiều nhiều, tạo thành thói quen tàn nhẫn đến thế.
'Cụp.'
Hai tay bỗng nhiên bị còng tay lạnh như băng còng lại, Đinh Tiểu Tuyên ngây ngốc, lại phảng phất như nằm trong dự kiến, chỉ yên lặng nhìn thẳng cặp mắt đã khuất xa của nàng.
Những lời này, hoàn toàn chọc giận Lam Tử Ngưng, cười lạnh, không chút nào lưu tình tát xuống một cái.
"Đương nhiên không liên quan đến tôi. Uống thuốc độc, ha ha, Đinh Tiểu Tuyên, cô thật ngoan độc! Thế nào? Cứng không được nên chuyển sang mềm? Muốn tôi tự trách? Muốn tôi vì cô mà cảm thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề? Cảm thấy tôi nên bị cô đùa bỡn? Mỗi lần, đều là diễn y hệt như vậy!"
Một cái tát này xuông thật bất ngờ, không có đau lòng, không có khổ sở, không có giải thích, không có bao nhiêu suy nghĩ dư thừa, ngược lại cảm thấy an tâm. Như vậy thật tốt, hận em như thế thì thật tốt.
Tự giễu vì suýt nữa tự mình hại mình, Lam Tử Ngưng tỉ mỉ khắc họa khuôn mặt không hề có chút áy náy, gương mặt cực kỳ bình tĩnh kia, từng tấc từng tấc khắc họa vào trong đầu. Khẽ cười một tiếng, chậm rãi thở dài.
"Tôi nào có thể ngây thơ như vậy, đi mơ tưởng xa vời một kẻ tàn nhẫn như cô sẽ thay đổi vì tôi."
Bản thân làm sao lại không như thế, người mà đối với việc muốn làm sẽ điên cuồng đi thực hiện không chừa lại đường sống giống như Lam Tử Ngưng, hy vọng nàng sẽ thay đổi vì mình, thật là có chút ngây thơ.
Đinh Tiểu Tuyên lắc đầu, mỉm cười, thản nhiên nói: "Nếu em mặc kệ chị để nhiều ma túy chảy vào xã hội như vậy, có bao nhiêu gia đình sẽ vì thế mà tan vỡ, sẽ có bao nhiêu người vì thế mà bỏ vợ xa con thậm chí còn mất mạng? Chị đã từng nghĩ tới chưa?"
"Ha ha! Vậy tôi đây thì sao? Cô có từng suy nghĩ cho tôi dù chỉ một giây một phút? Có từng nghĩ tới nếu tôi thất bại, tôi phải đối mặt với ba tôi như thế nào? Ta phải đối mặt với anh trai tôi như thế nào? Tôi phải đối mặt với Tiêu Hàn như thế nào?" Nói xong những lời này, Lam Tử Ngưng lập tức hối hận, cực kỳ buồn cười, thế mà vẫn còn hy vọng được chút cảm tình xa vời gì đó nữa.
"Hậu quả này, để em gánh vác." Đinh Tiểu Tuyên ảm đạm cúi đầu.
"Cô lợi hại quá, từ đầu tới cuối không có lúc nào mà không diễn. Được đó."
Bắt buộc chính mình, nói với chính mình, Lam Tử Ngưng, mi chịu đủ hư tình giả ý của cô ta rồi, mi chịu đủ sự lãnh khốc vô tình của cô ta rồi. Đúng vậy, ngay lúc này! Kéo xuống tất cả ngụy trang của cô ta và của mi luôn đi!
"Đinh Tiểu Tuyên, tất cả đều là giả. Cô cho là cô hại chết anh tôi, cô cho là cô hại Lam gia của tôi rơi xuống tình thế như vầy mà tôi còn có thể yêu cô sao? Không, tôi hận. Tôi chờ chính là một ngày này! Tôi muốn cho cô biết bị người lợi dụng bị người lừa gạt có bao nhiêu đau đớn! Tôi muốn cho cô biết mất đi thân nhân có bao nhiêu đau đớn!"
"Lam Tử Ngưng!" Cuối cùng Đinh Tiểu Tuyên cũng không thể ngụy trang lạnh lùng chết lặng nữa, sự yếu ớt của cô, đã hiển lộ rõ ràng. Cô đang sợ hãi, sợ phải đối mặt với chân tướng không thể ngờ trước, cự tuyệt thừa nhận chân tướng đó.
Thời điểm cách lúc xuất hàng, còn 1 giờ 15 phút. Bây giờ, còn quá sớm, chuyện ngã bài này quá thật thiếu chu toàn rồi, quá sớm. Nhưng Lam Tử Ngưng đã đánh mất chút bình tĩnh cuối cùng, nỗi bất an đang trào dâng không ngừng trong mạch máu như muốn hủy diệt bản thân.
"Muốn ngăn cản tôi? Vô dụng thôi, đã quá muộn rồi!"
"Lam Tử Ngưng, tại sao nhất định muốn ép em! Em ngăn cản chị phạm sai lầm, ngăn cản chị lún sâu, đều là vì tốt cho chị!" Đều là bởi vì em yêu chị!
Nhưng những lời này, Đinh Tiểu Tuyên đã không còn nói nên lời, mà càng nhiều lý do chính đáng, ở trong mắt Lam Tử Ngưng vẫn rất đáng khinh thường. Nhưng đây đã là chuyện cuối cùng mà Đinh Tiểu Tuyên có thể làm cho nàng. Chỉ là hai chân thật giống như không chịu khống chế, chỉ muốn tiếp cận nàng...
Lam Tử Ngưng lạnh lùng trừng cô, dùng sức đẩy Đinh Tiểu Tuyên không ngừng tiến lên.
"Đủ rồi, thu hồi lương tâm của cô lại đi! Chu Nam, cô ngu xuẩn giả nhân giả nghĩa cứu Chu Nam trở về! Cô có biết cô ta đang lợi dụng cô hay không?! Cô có biết cô ta hạ độc trong đồ ăn của em gái cô không?! Cô có biết cô ta chẳng qua là một con cờ tôi gài bên cạnh cô hay không?!"
Đinh Tiểu Tuyên không chịu hết hy vọng, Lam Tử Ngưng đẩy ra, cô lại đến gần, đẩy nữa, cô đến nữa.
"Em biết! Em đều biết hết! Hướng Diệc Song đã nói cho em biết hết! Cô ấy nói với em Chu Nam đã biết sai rồi! Cô ấy nói Chu Nam thấy lương tâm bất an, cô ấy nói Chu Nam không muốn hại người! Tại sao Chu Nam biết rõ chị dùng Chu Bình uy hiếp mà cô ấy vẫn không chịu giúp chị hại người? Bởi vì cô ấy có lương tri!"
Cạm bẫy tự cho là thiên y vô phùng, quả nhiên tất cả đều bị Đinh Tiểu Tuyên đảo loạn. Nhưng mà, may là, Chu Nam không có hạ độc Đinh Tiểu Nghiên, cô ta lại lựa chọn phương thức hợp tác khác. Cũng nhờ đồ chết tiệt đó, giúp nàng thành công.
Lam Tử Ngưng cười nhạt, tận sâu trong đáy mắt là loại khát vọng nào đó, xoay người, hất hất cằm với một góc hẻo lánh.
"Hướng Diệc Song giờ như thế nào rồi?"
Ánh mắt Đinh Tiểu Tuyên bỗng dưng nhìn thấy đến hai bóng dáng quen thuộc. Chu Nam đang đỡ Hướng Diệc Song bị trói gô chậm rãi đi ra, trái tim Đinh Tiểu Tuyên chợt hẫng một nhịp.
Ánh mắt Hướng Diệc Song trống rỗng, chỉ không ngừng lặp lại một câu: "Tôi không tin... Tôi không tin..."
"Hướng Diệc Song, mặc kệ cô tin hay không tin, đây chính là tôi, hạ lưu, vô tiết tháo(*)!"
Ánh mắt trống rỗng tĩnh mịch của Hướng Diệc Song dừng trong mắtChu Nam , cực kỳ thong thả, trong chớp mắt Chu Nam giơ tay lên, động tác đơn giản đến không thể đơn giản hơn, lại lâu giống như đã trải qua một thế kỷ. Tay, yên lặng vung lên trong không khí, một khắc khi chạm vào mặt nàng, để che dấu chân tướng bên dưới, làn da lạnh lẽo, chân chân thật thật bị tác động, không đành lòng, đau lòng.
(*) tiết tháo là danh dự, nhân phẩm, lễ nghĩa (...)
Nháy mắt ngắn ngủi, lại là chiêu cướp đi linh hồn trí mạng. Rõ ràng đã nhắm mắt, nhưng cảm giác đau đớn kia lại xông vào từng tấc da thịt, xé rách tâm can, khảm vào cốt tủy. Hướng Diệc Song lắc đầu, không hề chớp mắt nhìn Chu Nam chăm chăm.
Nàng không tin, rõ ràng tối hôm qua, Chu Nam còn ôm nàng, Chu Nam