Quần áo rách bươm, Đinh Tiểu Tuyên cố níu mấy tấm vải lại che thân, thân thể buộc chặt, lông mi của cô rung động, mi mắt vẫn không hề động, không dám mở mắt ra, cô không biết phải đối mặt với Đinh Tiểu Nghiên như thế nào, đầu óc cô lúc này rất loạn, cô thật sự sợ.
Lam Tử Ngưng rút tay đang ôm cô ra, rũ mắt nhìn khuôn mặt của cô vì vừa trải qua kích tình mà đỏ ửng mê người. Mấy dấu đỏ lớn nhỏ vô cùng nổi bật trên làn da trắng nõn của cô, mỗi một dấu hôn, đều như đang lên án sự thô bạo của Lam Tử Ngưng khi nãy.
Cảm giác thân thể kề sát đang dần cách xa, Đinh Tiểu Tuyên nhấc chân cuộn mình xoay người đưa lưng ra sau, gắt gao ôm chính mình, vùi đầu vào sô pha.
Trong phòng tĩnh lặng không tiếng động.
Vốn nghĩ rằng sau khi nhục nhã cô xong, sẽ thấy khoái cảm trả thù, nhưng khoái cảm thì chẳng thấy đâu, chỉ có quả tim đang đau nhói từng hồi. Lam Tử Ngưng nói với mình, không được mềm lòng, không được quên rằng đến phút cuối cùng kia Đinh Tiểu Tuyên vẫn còn lừa gạt mình. Mỗi lần thỏa hiệp, đều đổi lại cô không kiêng nể gì lần lượt đụng đến điểm mấu chốt của mình. Lúc này đây, nàng sẽ không cho phép bản thân biết thành con búp bê đáng buồn cười mặc người giày xé nữa.
Lam Tử Ngưng khẽ vuốt tấm lưng trần của cô, chỉ là chạm nhẹ mà thôi, nhưng thân thể Đinh Tiểu Tuyên lại run lên thấy rõ. Lam Tử Ngưng cố ý dùng chóp mũi cọ cọ lưng cô, càng khiến Đinh Tiểu Tuyên run rẩy nhiều hơn, cười khẽ ra tiếng: "Nhạy cảm như vậy? Còn muốn sao?"
Mỗi đợt run rấy trên người Đinh Tiểu Tuyên đều không tránh khỏi hai mắt của Lam Tử Ngưng, không muốn nghe lời nói đả thương người của nàng, người Đinh Tiểu Tuyên căng cứng, đầu càng vùi sâu vào trong sô pha.
Hành động như vậy lại khiến Lam Tử Ngưng nổi cơn tức giận bất chợt. Nàng híp mắt, đỡ tay ngồi xuống, nắm chặt cằm của cô, làm cả cơ thể không có mảnh vải che lấp lộ hết trước mặt mình. "Vừa rồi là ai say mê ân ái?"
Thân thể đột nhiên bị kéo qua, Đinh Tiểu Tuyên hoảng sợ ôm tay, đồng tử co rút lại, cô gập gối che chắn trước ngực, cô thấy Đinh Tiểu Nghiên khóc, cô thấy Lam Tử Ngưng lạnh lùng, cả người run rẩy không ngừng.
Sự sợ hãi của Đinh Tiểu Tuyên làm nàng đau đớn, Lam Tử Ngưng theo bản năng muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng ngay lúc cô vừa buông cằm Đinh Tiểu Tuyên ra, Đinh Tiểu Tuyên lập tức lùi ra sau. Tay Lam Tử Ngưng bất giác siết chặt, oán khí cùng tức giận trong mắt như phun trào ra ngoài: "Đây là cái ngươi gọi là cam tâm tình nguyện đến bên ta sao?!"
Ân ái ngay trước mặt Đinh Tiểu Nghiên, khuất nhục như vậy, cô đã mất năng lực tự hỏi.
Tức giận bốc lên, rét lạnh trong mắt Lam Tử Ngưng tản ra làm tim người ta đập nhanh như trống: "Xem ra, chỉ cần có Đinh Tiểu Nghiên, ngươi vĩnh viễn sẽ không dám chống đối ta."
Đinh Tiểu Tuyên chợt hoàn hồn, nước mắt khuất nhục chực trào, mở to hai mắt nhìn Lam Tử Ngưng chằm chằm, lời nói phát ra đều mang ý cầu xin: "Để nàng đi, để cho nàng trở về đi." Cô không ngừng nỉ non, đến cuối cùng, chỉ còn lại nghẹn ngào: "Cho nàng đi......"
Lam Tử Ngưng lui ra sau mấy bước, quay lưng lại không nhìn cô, trong mắt tràn ngập tàn khốc khát máu: "Tốt nhất là nên thu hồi bộ dạng bi ai thảm thiết này của ngươi đi! Đừng cho rằng ta vẫn còn có thể mềm lòng!" Lam Tử Ngưng chợt tiến lên vài bước, tháo sợi xích đang khóa Đinh Tiểu Nghiên ra, kéo tóc nàng lôi đi, không thèm nhìn qua Đinh Tiểu Tuyên một cái, trực tiếp ra khỏi phòng.
Đinh Tiểu Tuyên một tay che ngực, vội vàng xuống sô pha, nhưng hai chân hư nhuyễn vô lực, chỉ có thể ngã ngồi trên đất, trơ mắt nhìn Tiểu Nghiên bị Lam Tử Ngưng lôi đi, khóe mắt thấy cây kéo bị quăng một bên, Đinh Tiểu Tuyên cầm trong tay kề trên cổ mình:
"Lam Tử Ngưng! Ta trả lại cho ngươi! Hãy để một mình ta trả hết cho ngươi!"
Lam Tử Ngưng xoay người, kéo trên tay Đinh Tiểu Tuyên đã đâm vào trong da thịt cô, đã có máu rỉ ra. Lam Tử Ngưng mở to hai mắt nhìn, tất cả sợ hãi và tuyệt vòng đều không thể che dấu. Đinh Tiểu Nghiên liều mạng giãy dụa, tránh thoát khỏi tay của Lam Tử Ngưng. Lam Tử Ngưng bước nhanh muốn đến gần: "Dừng tay!"
Đinh Tiểu Tuyên lui ra sau, tuyệt vọng khiến cô không còn sức lực, chỉ là kéo vẫn nắm chặt trong tay kề trên cổ.
"Đừng ép ta! Đừng ép ta! Ngươi còn muốn ta làm như thế nào! Ta còn có thể làm như thế nào! Ta cũng đã đến đây rồi! Ta cũng đã đến đây rồi mà!"
Đinh Tiểu Nghiên ngồi chồm hỗm trước mặt Đinh Tiểu Tuyên vừa khóc vừa liều mạng lắc đầu, Lam Tử Ngưng đứng trước mặt chỉ vào nàng: "Đinh Tiểu Tuyên! Nếu ngươi chết ta sẽ khiến Đinh Tiểu Nghiên chôn cùng! Ta cũng sẽ khiến đám cảnh sát kia chôn cùng!"
Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu, nhìn Đinh Tiểu Nghiên đã khóc thành lệ nhân, lau nước mắt trên khuôn mặt trắng không còn chút máu, gắng gượng kéo lên một nụ cười, vứt kéo trong tay đi, ngồi sụp xuống.
"A...... Ha ha...... Đến tột cùng...... ngươi có còn yêu ta không?"
Từng câu từng chữ của Đinh Tiểu Tuyên khiến nàng cảm giác như bị vạn tiễn xuyên tâm, bỗng chấn động, quay đầu đi chỗ khác trốn tránh ánh mắt của cô.
"Đừng quên! Ta đã cho ngươi cơ hội! Ta đã cho ngươi vô số cơ hội! Ta cho ngươi đi! Ngươi không đi! Ta muốn ngươi ở lại! Ngươi lại tìm mọi cách bỏ ta mà đi! Lúc nào ngươi cũng muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của ta! Tất cả lúc này đều là ngươi tự tìm!"
Lam Tử Ngưng kéo Đinh Tiểu Nghiên đang giãy dụa thẳng ra tới cửa, đem nàng giao cho thủ hạ canh ngoài cửa, vừa thả lỏng tay, Đinh Tiểu Nghiên như phát điên mà dùng hai tay bị trói đánh liên tục về phía Lam Tử Ngưng, miệng quát to tiếng ô ô.
Thủ hạ định tiến lên, Lam Tử Ngưng nâng tay ngăn lại, tùy ý Đinh Tiểu Nghiên đánh lên người, từng cái từng cái đập vào người, rất đau, đau đến chết lặng, hít sâu mấy lần, túm tay nàng, dùng sức đẩy nàng ra, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng xuống thang lầu.
Trong đại sảnh đèn đuốc vẫn sáng trưng, khí thế trên người nữ chủ nhân đột nhiên làm cho cả bầu không khí lặng xuống, ngữ điệu lãnh ngạo của Lam Tử Ngưng vang vọng khắp sảnh: "Tiễn khách!"
Mấy vị lão tổng được mời đến đã sớm khó chịu khi nhận ra mục đích của buổi yến hội, nay Lam Tử Ngưng thô lỗ đuổi khách như thế làm họ càng không vui, khách khứa bực bội bỏ đi, chỉ có Vương Mộc Trà ngồi bên cạnh quầy bar, từ lúc Lam Tử Ngưng xuất hiện vẫn luôn dán mắt trên người nàng, vân đạm phong khinh thưởng rượu.
Lam Tử Ngưng đứng trên cầu thang nhìn đống ly chén hỗn độn, trong lòng càng thêm phiền muộn, đi tới trước bàn lớn, gạt hết chúng xuống, tiếng ly chén rơi vỡ phát ra choang choang.
Vương Mộc Trà nhíu mày, rốt cục dời tầm mắt khỏi người Lam Tử Ngưng, chuyển đến cô gái trẻ bên cạnh,"Vì yêu mà sinh cuồng, thật đáng thương."
Hoàng Cần cười cười: "Không chỉ có mình nàng."
Vương Mộc Trà nhún nhún vai, rót thêm một ly, chậm rãi thong thả bước đến trước mặt Lam Tử Ngưng đang gắt gao trừng mình lại không chịu nói một tiếng, cầm ly rượu đưa tới trước mặt nàng.
Lam Tử Ngưng đưa tay tiếp ly rượu, hung hăng uống hết, sau đó hung hăng ném cái ly xuống đất, rồi bỏ lại nàng đi tới cửa, lạnh lùng nói: "Ngươi có thể đi."
Vương Mộc Trà không chút hoang mang quay đầu cười cười với Hoàng Cần, sau đó theo bước Lam Tử Ngưng đi ra ngoài.
Cửa lớn đại sảnh đóng lại, màn đêm tối lập tức áp tới bao trùm khắp phía, trong lòng là loại đau đớn quen thuộc, nó mang tên 'đau lòng', đang điên cuồng quấy phá, hòa cùng áy náy và bất an, cuối cùng, nàng hoang mang lo sợ, cam chịu đá bay giày cao gót, ngồi xổm trước bụi cây ôm chính mình.
Lam Tử Ngưng biết bản thân đang làm cái gì, thậm chí là buộc mình đi làm những chuyện tổn thương cô. Không có đường lui, không cần đường lui, chỉ có làm cho cô không còn đường thối lui cô mới có thể đưa ra lựa chọn cuối cùng!
Nhưng mà nhìn Đinh Tiểu Tuyên nhẫn nhục chịu đựng, nhìn cô từ chưa bao giờ chịu khuất phục đến quỳ gối đau khổ cầu xin, nhìn bộ dạng suy yếu run rẩy của cô, nhìn những giọt nước mắt bất lực cùng tuyệt vọng của cô, tâm của Lam Tử Ngưng muốn rỉ máu.
Nhưng đồng thời, đau đớn thấu xương kia lại đổi lấy tâm an thanh thản ngắn ngủi, là cảm giác thanh thản đối với Lam Tiêu Tần. Chỉ có một khác kia khi nhìn thấy Đinh Tiểu Tuyên vì