Trong phòng tắm, đứng trước một bức tường thủy tinh, cô nhìn hình ảnh mờ ảo trên tấm kính, thấy được ánh mắt chết lặng cùng bộ lễ phục rách nát trên người. Thở dài, cúi đầu kéo khóa kéo bên hông xuống, cởi váy ra, áo ngực trên người lập tức rớt xuống, mà quần lót đã dính trên bộ váy cũng bị tuột xuống theo.
Cô cười lạnh, vết cắn đỏ sậm phủ khắp toàn thân, từ cổ đến ngực đến cặp đùi, mỗi một dấu vết ái muội đó đều như muốn nhắc nhở cô về màn hoan ái đêm qua.
Đang là đầu mùa đông, nhưng trong phòng ngủ lại khá ấm áp nhờ lò sưởi, thân thể trần như nhộng không hề cảm thấy một tia lạnh lẽo nào.
Cô xoay người, lột miếng dán cầm máu trên vai xuống, vuốt vuốt miệng vết thương đang có dấu hiệu mưng mủ. Cô cảm giác thân thể có chút vô lực, hô hấp cũng không thông. Cúi đầu đi vào bồn tắm lớn, mở vòi nước trong bồn, sau đó chậm rãi ngồi xuông, ôm chặt thân mình, để nước chảy từ trên đầu xuống toàn thân, hơi nước lơ lửng khắp phòng và bao quanh lấy người cô.
Cô thấy mệt muốn chết luôn rồi, dòng nước ấm áp không ngừng xả xuống thân người, dần dần, cô thấy thân thể rốt cuộc không thể dùng thêm chút sức lức nào, tựa lưng lên thành bồn, từ từ trượt xuống, co chân, chậm rãi lấy tay chà lau vết máu trên bắp đùi. Bỗng thấy hơi đau ở chỗ đùi, cô nghiêng đầu nhìn thử, thì ra là chà đến tróc da, mà chung quanh cũng hơi tím tím.
Quay đầu lại vặn nước mức lớn nhất, sau đó nhắm mắt lại tựa đầu vào thành bồn, để cột nước đánh lên mặt, sức nước rất lớn, làm mặt cô có chút đau, đau đớn lại khiến ký ức về đêm qua càng rõ ràng hơn.
Xấu hổ, nhục nhã ăn mòn suy nghĩ của cô, giống như muốn cướp mất không khí không cho cô thở, đầu bắt đầu quay cuồng, cảm giác nặng nề đánh úp lại, cô mở miệng một cách vô thức, nước tràn vào mũi, cô bị sặc phải ngồi bật dậy, thậm chí, ho đến chảy cả nước mắt.
---
Lông mi run rẩy, Lam Tử Ngưng chậm rãi mở to mắt, ánh sáng làm hai mắt nàng đau đớn. Bất giác giơ tay che, nàng nghiêng đầu, đầu có chút choáng, mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện mình nằm trong nhà gỗ nhỏ ngủ nguyên một đêm, trên người vẫn còn mặc bộ lễ phục màu đen, trong tay là bị nửa điếu thuốc hút dở.
Ngồi bật dậy, Lam Tử Ngưng đứng lên, lảo đảo chạy ra khỏi nhà gỗ.
Cửa lớn của biệt thự được nàng mở ra vang lên tiếng kẽo kẹt, Vương Mộc Trà và Hoàng Cần đang ngồi trước bàn lớn ở phòng ăn, Lam Tử Ngưng liếc mắt một cái, chỉ hơi nhíu mày, không nói lời nào mà đi thẳng đến cầu thang.
Vương Mộc Trà rót sữa cho Hoàng Cần.
"Chủ nhân hình như là có ý kiến đối với sự có mặt của chúng ta vậy."
Hoàng Cần bĩu môi: "Nàng ta không có mang giày, dơ quá."
Vương Mộc Trà ngẩn người, chống cằm nở nụ cười nhìn Hoàng Cần: "Ta phát hiện lúc ngươi làm nũng, rất là dễ thương."
Hoàng Cần có chút ngượng ngùng cười cười: "Sao lại cứ thích nàng, ta cảm thấy ngươi vĩ đại hơn nàng rất nhiều."
"Ô, không phải là thật sự thích a di rồi đó chứ?"
Hoàng Cần vừa uống sữa, vừa nghiêm túc nhìn Vương Mộc Trà: "Ừ, đúng vậy."
Vương Mộc Trà xoa xoa đầu Hoàng Cần: "Ngươi muốn a di giúp ngươi nên mới nói vậy sao?"
"50-50 thôi."
Vương Mộc Trà nhếch miệng, gật đầu.
Gấp gáp mở cửa phòng, Lam Tử Ngưng nhìn thấy, chính là Đinh Tiểu Tuyên đã mặc lại cái áo khoác và quần jeans đã dơ kia, nằm ngủ trên thảm. Cô nghiêng đầu, ánh mặt trời xuyên qua bức tường kính phủ lên người cô, mặc dù ánh sáng rất chói mắt, nhưng cô vẫn nhắm chặt hai mắt, nhíu mày mê man nằm ở đó, ngay cả tiếng ồn khi mở cửa sắt phát ra mà vẫn không thể đánh thức cô.
Lam Tử Ngưng bước nhẹ đến cạnh cô, xoa cái trán của cô, tốt quá, không có phát sốt.
Đinh Tiểu Tuyên giật giật người, quay đầu, mở mắt, thấy rõ là Lam Tử Ngưng, cô nở nụ cười, hai mắt phủ đầy tơ máu nhưng không hề có dấu hiệu đã từng khóc, nụ cười không hề có độ ấm, không nói gì.
Nụ cười khiến hô hấp Lam Tử Ngưng cứng lại trong chốc lát, rút tay về.
Đinh Tiểu Tuyên dời mắt khỏi người cô, cuộn mình ngồi dậy, từ từ xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Lam Tử Ngưng, vẻ mặt dại ra nhìn phía trước.
Lam Tử Ngưng cẩn thận níu vạt áo của Đinh Tiểu Tuyên: "Phải ăn bữa sáng."
Đinh Tiểu Tuyên không thèm để ý.
Lam Tử Ngưng chợt kéo cô đứng dậy, dùng sức ôm chặt cô: "Đừng như vậy, không cho phép không để ý đến ta kiểu đó."
Đinh Tiểu Tuyên mềm nhũn tùy ý Lam Tử Ngưng ôm lấy, vẻ tiều tụy mệt mỏi bao quanh khắp người cô:
"Ta vẫn còn, không hận ngươi nỗi đâu."
"Đừng chọc ta nổi giận được không, là do mất kiểm soát, ta không biết nên làm cái gì bây giờ nữa. Ta không kiểm soát được, không kiểm soát được ngươi ta sẽ phát hoảng, ta sẽ mất kiểm soát và trút giận lên ngươi." Lam Tử Ngưng ôm cô, dùng sức siết chặt cô, không chừa chút khe hở, như muốn hòa cô vào trong xương tủy.
Đinh Tiểu Tuyên bị siết đến phát đau, tựa đầu lên vai Lam Tử Ngưng, thản nhiên nói: "Không hận ngươi, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không hận ngươi. Ta không có tư cách. Ta hại chết Lam Tiêu Tần, ngươi hẳn nên giết ta, ta đáng chết. Ta phản bội ngươi, phản bội ngươi vô số lần, chỉ cần ta sống, ta không thể cam đoan ta còn có thể phản bội ngươi nữa hay không. Hứa hẹn mà không thể thực hiện được, ta sẽ hứa với ngươi. Ngươi không xuống tay được, vậy hãy để ta tự sinh tự diệt được không."
Như người mất hồn, Lam Tử Ngưng buông tay ra, ngã ngồi trên mặt đất. Làm sai rồi sao? Tra tấn cô như bây giừo, là có thể yên tâm thoải mái trói cô bên người! Chỉ cần trói buộc cô bên cạnh như lúc này, buộc cô đến nước không đường thối lui, mài mòn kiên trì của cô, cô sẽ cam tâm tình nguyện không bao giờ phản bội nữa!
Làm sai rồi sao? Không sai! Đinh Tiểu Tuyên cũng yêu nàng mà! Tại sao lại có nhiều chuyện chắn ngang giữa hai người như thế chứ! Bắt Đinh Tiểu Tuyên chọn nàng sẽ rất khó, vậy thì, hay để mình trói cô lại, chọn thay cô ấy thôi! Lam Tử Ngưng chợt đẩy Đinh Tiểu Tuyên ra, đứng dậy,"Không thể! Ta sẽ không để ngươi chết! Nhớ kỹ! Ngươi chết ta sẽ bắt Đinh Tiểu Nghiên chôn cùng!"
Trong mắt Đinh Tiểu Tuyên chỉ có mờ mịt.
Đinh Tiểu Tuyên lạnh lùng, như kim châm làm trái tim nàng đau đớn, nội tâm như bị đao to búa lớn nghiền nát, hai tay Lam Tử Ngưng cứng ngắc buông bên người.
"Không cho phép ngươi như vậy! Không được! Giả ngây giả dại cũng vô dụng thôi! Không có chút ích lợi gì cả! Ta sẽ không mềm lòng! Ta nhất định khiến ngươi hoàn toàn thuộc về ta!"
Lam Tử Ngưng mở ngăn tủ bên giường ra, lấy ra một cái vòng, cùng với một đoạn dây nối với vòng tay. Xoay người lạnh lùng nói với Đinh Tiểu Tuyên: "Lại đây!"
Đinh Tiểu Tuyên vẫn lẳng lặng nhìn mấy động tác của Lam Tử Ngưng, nghe thấy lời của nàng, chuyển người đứng dậy, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, mặt vẫn mỉm cười nhìn nàng, nụ cười như có như không xen lẫn chút ý tự giễu.
Lam Tử Ngưng cố ý xem nhẹ ánh mắt của cô, chỉ cúi đầu đeo dây xích lên ngang hông của cô, rồi cố định tay cô bên hông, khiến nó không thể động đậy. Làm xong hết thảy, hai tay Lam Tử Ngưng xoay người Đinh Tiểu Tuyên lại,"Ta chỉ sợ ngươi thương tổn bản thân thôi."
Đinh Tiểu Tuyên nghe xong, ha ha nở nụ cười, ý cười đạm mạc nơi khóe miệng làm người ta sởn gai óc.
Lam Tử Ngưng biết cô đang cười cái gì, nói như vậy nghe vào tai quả nhiên thật buồn cười, đó là thật lòng, nhưng nàng không muốn thể hiện quá nhiều cảm xúc của mình trước mặt cô, cố ý hung dữ nói: "Ngươi chỉ có thể do ta khống chế!"
Nụ cười trên mặt Đinh Tiểu Tuyên dần dần đọng lại, ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú: "Có phải chỉ cần ta nghe lời ngươi thôi không."
Trong lòng Lam Tử Ngưng lộp bộp một chút, đè nén hoảng hốt: "Đừng chọc ta nổi giận."
Đinh Tiểu Tuyên yên lặng nhìn nàng, vẻ mặt ngây ngốc, ánh mắt của cô, lạnh đến mức như muốn đóng băng.
Lam Tử Ngưng lẩn tránh, đỡ cô ra khỏi phòng rồi giao cho thủ hạ canh ở cửa: "Mang đến phòng ăn chờ ta."
Xích trên chân Đinh Tiểu Tuyên kéo lê trên nền cẩm thạch, hàn ý vọt thẳng đỉnh đầu, mà ánh mắt mang theo ý cười của hai người trong phòng ăn càng khiến cô cảm thấy khó chịu không thể nói thành lời. Trái ngược với vẻ tao nhã của hai người kia, giờ phút này Đinh Tiểu Tuyên càng không thể che giấu quẫn bách, cô chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ trong phòng ăn.
Vương Mộc Trà hiển nhiên không có hứng thú quản chuyện của người khác, chỉ là cúi đầu xé nhỏ bánh mỳ cho vào miệng.
Mà bên kia, Hoàng Cần lại nở nụ cười ngọt ngào với Đinh Tiểu Tuyên bị bắt đứng đó.
Không lâu sau, Lam Tử Ngưng xõa tung mái tóc mềm mại, lấy tư thái biếng nhác mĩ lệ vô đối thậm chí hoàn mỹ không tỳ vết xuất hiện tại phòng ăn, đẩy thủ hạ đang túm Đinh Tiểu Tuyên ra, ôm Đinh Tiểu Tuyên đi tới bàn ăn.
Lam Tử Ngưng uống một ngụm cà phê, nhìn hai người đối diện vẫn thản nhiên ăn bữa sáng, trào phúng nói: "Vương tổng, Hoàng tổng, xin lỗi, ta không có tâm tình chào đón hai người ở đây nghỉ phép."
Vương Mộc Trà lắc tay: "Không cần để ý đến chúng ta đâu ."
Tay Đinh Tiểu Tuyên bị trói bên hông, không thể động đậy, vẫn trầm mặc ngồi một chỗ.
Lam Tử Ngưng liếc Vương Mộc Trà một cái, khóe mắt nhìn thấy người giúp việc mang lên một