"Anh đã nói rồi, Kha Hựu có vấn đề. Em phải tránh xa cô ta ra ngay!"
Là tiếng Lam Tiêu Tần nổi trận lôi đình, mở to mắt, chỉ nhìn thấy bốn phía tối như mực, hắn ở đâu.
"Anh đang ở đâu?"
Trước mắt đột nhiên xuất hiện tia sáng, như là có một lực lượng nào đó dẫn mình đi về phía trước, mờ mịt đi tới, tiếng của Lam Tiêu Tần truyền đến lỗ tai rõ ràng: "Em có nghe không?! Kha Hựu là tai họa! Mặc kệ thế nào, mục đích cô ta tiếp cận em không hề đơn giản!"
Tim như bị bóp nghẹn, tiếng nói của Lam Tiêu Tần như từng đợt đao búa đánh úp lại, nện xuống lồng ngực đến không thể thở nổi. Đôi chân cũng bất giác đi tiếp, thẳng tiến về phía ánh sáng chói lóa kia. Hình ảnh trước mắt phút chốc biến thành căn phòng quen thuộc, là thư phòng của Lam Tiêu Tần. Mà trong đó, Lam Tiêu Tần đang nắm lấy một bản thân khác, rống giận: "Nói chuyện đi! Phải tránh xa cô ta ra có nghe không! Cô ta muốn lợi dụng em đó!"
"Anh ơi...... em đây, là em, anh nhìn em đi." Khóc không thành tiếng, liều mạng muốn đi vào khung cảnh kia, nhưng thủy chung luôn bị ngăn cản bên ngoài, bất lực nhìn từng màn kia tái hiệòatrước mắt.
Lam Tử Ngưng trong đó, mặt đỏ bừng, hốc mắt ướt át, vẫn luốn cúi đầu lại đột ngột ngẩng lên, nhìn thẳng Lam Tiêu Tần, trong mắt là tự tin và kiên định vững chắc.
"Cô ấy không phải như thế. Em muốn ở bên cô ấy!"
Lam Tiêu Tần ngoan lệ đấm lên mặt bàn mấy cái, đến mức ly nước run lắc tràn nước ra ngoài.
"Anh đã nói là không được động chân tình với ai rồi. Em sẽ mất hết năng lực phán đoán mọi chuyện!"
Lam Tử Ngưng không hề để ý: "Cô ấy thì khác! Em tin tưởng cổ!"
Lửa giận trong mắt Lam Tiêu Tần cháy hừng hực: "Anh đây là đang báo cho cô biết, để cô ta cút đi!"
Yên lặng đứng phía sau hắn một lúc lâu, sau đó nghẹn ngào nở nụ cười với Lam Tiêu Tần: "Chẳng lẽ ngay cả em anh cũng muốn đuổi?"
Lam Tiêu Tần bình tĩnh nhìn nàng, mặt đầy chua xót: "Cô ta đã cho em uống thuốc gì thế hả? Từ nhỏ đến lớn em chưa bao giờ chống đối anh!"
"Từ nhỏ đến lớn em đều nghe lời anh. Lúc này đây em muốn tự mình làm chủ!"
Rất nhiều cảm xúc phức tạp chợt lóe trong đáy mắt hắn, Lam Tiêu Tần chỉ có thể cười khổ lắc đầu: "Ha ha, anh chỉ vì muốn tốt cho em thôi."
Đôi mắt Lam Tử Ngưng hiện ra vài phần không xác định, lại vẫn cố chấp ngẩng cao đầu: "Em đã u mê rồi, không muốn tỉnh lại nữa. Mặc kệ cô ấy cho em có phải là thuốc độc hay không, chỉ cần là cô ấy đưa, em đều cam tâm tình nguyện đi uống!"
Nháy mắt, tất cả hình ảnh đều rối tung loạn xa, chỉ có Lam Tiêu Tần bất ngờ xoay người, chỉ thẳng vào bản thân trong đó tức giận quát: "Cô ta sẽ hủy hoại em!"
"Anh......" Nhìn kỹ Lam Tiêu Tần, cô đơn đau buồn và bi thương trong mắt Lam Tiêu Tần cứ thế ánh vào mi mắt. Cảm giác được cả người mình không ngừng run run, ngoại trừ thốt ra một chữ đó, không thể nói thêm được lời nào nữa.
Đinh Tiểu Tuyên lại đột nhiên xuất hiện trong lúc này, chắn Lam Tiêu Tần sau lưng, là Đinh Tiểu Tuyên ở lần đầu tiên gặp mặt. Trong ánh mắt sâu thẳm của cô chứa sự dịu dàng sủng nịch, khóe miệng treo tiếu ý quen thuộc.
Cảm giác được tay Đinh Tiểu Tuyên đang vuốt ve thân mật trên mặt mình, xúc cảm kia tựa như cơn lốc xoáy liều mạng muốn cuốn mình vào trong đó. Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đều như bị ngăn cách bên ngoài, không còn năng lực tự hỏi, chỉ biết thì thào: "Ngươi sẽ không, ngươi sẽ không đâu."
Đinh Tiểu Tuyên cười nhạt: "Lam Tử Ngưng, ta yêu ngươi."
Ôn nhu như nước kiểu đó, căn bản là vô lực chống cự, tâm mắt như mơ hồ bởi lệ, lại liều mạng muốn mở to hai mắt, sợ chỉ một cái chớp mắt, Đinh Tiểu Tuyên sẽ biến mất.
"Tử Ngưng, đẩy cô ta ra!" Là tiếng của Lam Tiêu Tần.
"Ngươi chọn ai?" Đinh Tiểu Tuyên nhìn mình: "Muốn ta rời khỏi ngươi sao?"
Tầm mắt vẫn luôn nhìn Đinh Tiểu Tuyên chuyên chú, không cảm giác, chỉ biết một câu đó đã khiến cơn sợ hãi càn quét toàn thân.
"Ta không muốn ngươi rời khỏi ta, đừng rời khỏi ta."
"Tử Ngưng!"
"Xin lỗi, thật xin lỗi anh, Tiêu Tần. Em không thể không có cô ấy."
Đinh Tiểu Tuyên trước mắt cười nhẹ, đi đên bên cạnh, nâng tay lên, tầm mắt nhất thời bị che lại, cái gì cũng thấy không rõ. Chỉ cảm giác thấy trong tay mình như đang cầm vật thể lạnh lẽo cứng ngắc nào đó, cùng với giọng nói của Đinh Tiểu Tuyên vang bên tai: "Nổ súng."
Lắc đầu, liều mạng lắc đầu, liều mạng khóc kêu, liều mạng muốn thả tay ra, lại bất lực tùy ý Đinh Tiểu Tuyên sắp xếp, ngay cả nói cũng nói không được.
"Đoàng."
Một tiếng này, khiến tất cả mọi thứ đều trầm lặng xuóng, cảm