Khi trực thăng lượn quanh đỉnh đầu lần thứ hai, Đinh Tiểu Tuyên có chút ngoài ý muốn nhưng không chống đối nhiều, chỉ ngoan ngoãn dừng thuyền lại. Thật ra cô cố ý lai đến phía tây, ngược lại với hướng bên Đinh Tiểu Nghiên. Cô cũng định quay về, nhưng không có lấy được vũ khí, thế là lại lâm vào thế lưỡng nan lần nữa. Mà nếu có vũ khí thì cũng làm được gì, chẳng lẽ thật sự phải bắn chết Vương Mộc Trà và Hoàng Cần chỉ vì bảo toàn một Lam Tử Ngưng sao.
Đinh Tiểu Tuyên cảm thấy tư tưởng của mình bắt đầu mất kiểm soát, tâm tự loạn đến nỗi không thể nào bình tĩnh được, chỉ biết chuyện phải làm lúc này, là trở về, trở về xong phải làm thế nào, thì nghĩ mãi cũng không ra. Không quay thì cô còn có thể làm gì, chỉ biết càng liên lụy thêm nhiều người. Mà không thể tưởng được nhất, là Lam Tử Ngưng lại có thể tìm ra mình nhanh đến vậy.
Lúc bị giải lên trực thấy và thấy hòm thuốc trên đó, Đinh Tiểu Tuyên đã có xúc động muốn khóc, nhưng cô bức mình phải dùng vẻ mặt lãnh đạm nhất đối mặt với tất cả.
Khi về tới biệt thự, đã là rạng sáng. Lúc tiến vào phòng của Lam Tử Ngưng, thấy được nàng đang say như chết, Đinh Tiểu Tuyên không tránh được có chút động dung, cắn môi cúi đầu đứng trước mặt nàng.
Trong phòng không có bật đèn, Lam Tử Ngưng xiêu vẹo ngồi dưới đất, co chân dựa lưng vào sô pha, cuộn tròn mình lại. Trên tay nàng là chai rượu đỏ sắp thấy đáy. Giọt rượu nhiễu từ cằm nàng xuống mặt váy lan ra như một đóa hồng, nhiễm đỏ một mảng, tựa như lòng của nàng, tại rỉ máu.
Nghe thấy tiếng động, Lam Tử Ngưng không nhanh không chậm ngẩng đầu, hai tròng mắt mê ly nheo lại, nhìn cô gái biết cách làm người ta điên cuồng trước mắt. Thiên ngôn vạn ngữ, lại chẳng thể thốt thành lời, chỉ còn có tiếng cười khô khốc: "Ha.. ha.. ha..."
Đôi mắt Đinh Tiểu Tuyên cùng ánh mắt mông lung của nàng giao nhau trong giây lát đã lập tức tách ra, trong lòng như búa đập, phút chốc hai mắt đã mơ hồ.
Lam Tử Ngưng chậm rãi ngẩng đầu lên, để những giọt nước mắt không biết xấu hổ chảy ra ngoài, nửa ngày, mới dùng giọng mũi nói: "Ngươi lại gạt ta ...... Sao ta lại ngốc như vậy chứ. Là ta ngu xuẩn, hay là vì, ngươi là thiên hậu, ảnh hậu lừa đảo!"
Năm ngón tay Đinh Tiểu Tuyên siết chặt đến đau, khớp xương nổi lên trắng bệch, viện cớ gượng ép để che dấu tâm trí của mình, đem nước mắt nuốt ngược vào trong.
"Ta đã nói rồi, sẽ không cam tâm tình nguyện chịu đựng ngươi giày vò nữa."
Cật lực đè nén nước mắt, Lam Tử Ngưng hít sâu một hơi, vẫn chưa dám nhìn thẳng vào cô: "Ta mù quáng truy đuổi, điên cuồng truy đuổi, ngươi lại liều mạng trốn tránh. Mà trốn cái gì chứ? Ngươi thoát được sao?"
"Trốn không thoát, không có nghĩa là ta không muốn trốn." Đau, cái đau giống như bị roi quất vào người.
Đôi mắt mê ly chậm rãi mở to, Lam Tử Ngưng chống sô pha đứng dậy. Tầm mắt chạm đến vết roi đã kết vảy trên người cô, mắt Lam Tử Ngưng lại có chút cay, thất tha thất thểu đi đến trước mặt cô, đưa tay nâng cằm cô lên.
"Nhìn ta nói." Ánh mắt sáng quắc thu hết biểu tình của cô vào đáy mắt. "Ngươi nhìn ta, rồi nói lại lần nữa xem."
Đinh Tiểu Tuyên nhíu chặt mày, mùi rượu nồng nặc. Nàng mới trở về chưa được bao lâu đã uống tới nhiêu đó, nàng còn muốn cái dạ dày được nguyên vẹn không?! Không đành lòng nhìn dáng vẻ chật vật của nàng, Đinh Tiểu Tuyên nghiêng đầu tránh khỏi tay nàng, cố gắng ra vẻ thản nhiên vô vị: "Tình cảm của ngươi rất sâu cũng rất nặng, ngươi làm ta sắp hít thở không thông luôn rồi. Ta nhận không nổi. Ta muốn trốn, ta không muốn chịu đựng nữa, ta mệt chết đi."
Cái ôm quá mức nóng, làm cô tổn thương. Tay Lam Tử Ngưng cương giữa chừng rồi chậm rãi buông lỏng bên người, ánh mắt dần dần ảm đạm.
"Cho nên ngươi muốn chạy trốn."
Trong giọng nói của Lam Tử Ngưng mang đầy dấu vết bi thương. Đinh Tiểu Tuyên hơi dời bước ra sau, thân thể lại bị Lam Tử Ngưng bất thình lình ôm lấy, giam cầm trước người. Ngón tay Lam Tử Ngưng chỉ lên ngực Đinh Tiểu Tuyên: "Nhưng ta lại trốn không thoát, ta bị nhốt ở trong này. Ta thật sự muốn điên rồi."
Khóe miệng Đinh Tiểu Tuyên khẽ cong, chút không để ý tới sắc mặt Lam Tử Ngưng nháy mắt trắng bệch.
"Ngươi cũng mệt chết đi đúng không? Rời khỏi ta là được rồi."
Tia không nỡ chợt lóe qua, là ánh mắt của cô, không hề thờ ơ! Không có nhìn lầm! Lam Tử Ngưng cảm giác toàn bộ linh hồn đều đang sôi trào: "Ngươi đang khổ sở vì ta, ta không có nhìn lầm, không có nghe lầm. Ngươi còn yêu ta, đừng hòng lừa ta nữa. "
Sự cương quyết không tha của nàng như một tấm lưới khổng lồ vây chặt trái tim, làm cô hít thở không nổi. Không nên như vậy, Lam Tử Ngưng hẳn phải nổi trận lôi đình chứ. Tại sao nàng lại ủy khuất thỏa hiệp như vậy. Đinh Tiểu Tuyên chết lặng đáp lại ngắn gọn: "Ta đang diễn thôi, ngươi biết rõ, ta sợ ngươi. Đây là thật sự, bây giờ ta thầm muốn được giải thoát."
Trái tim trong lồng ngực không an phận nhảy nhót rung động, Lam Tử Ngưng hiếm khi thấy vui sướng dâng trào, tham luyến ôm Đinh Tiểu Tuyên sát rạt, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô.
"Ta sẽ không để bị lừa nữa. Ngươi cho là ngươi muốn đi thì ta sẽ thả sao. Thả không được, vô luận thế nào cũng không thả được."
"Ngươi cho là ngươi dẫm nát tự tôn của ta, nghiền nát nhân cách của ta, còn đối đãi với ta như vậy, mà ta vẫn còn cùng một chỗ với ngươi được sao?" Giọng điệu của Đinh Tiểu Tuyên bình thản thần kỳ, chỉ có tách ra mới là sự giải thoát cho cả hai. Vết thương kia mới có thể để thời gian chậm rãi chữa lành, đau xót kia mới có thể bị thôi miên tê dại. Nói như vậy là thật tâm hay là giả ý, ngay cả chính mình cũng không rõ. "Không đời nào! Ta và ngươi đã không còn như xưa, không thể trở lại được!" Câu cuối cùng này, phải ôm nỗi hận, chính là như vậy, đẩy nàng ra, trừng nàng, phẫn nộ trừng nàng, rống giận với nàng!
Lam Tử Ngưng bị đẩy lui ra sau mấy bước, bị hụt chân té ngã, đầu váng mắt hoa, lắc lắc đầu, vài lần đứng lên lại, nhưng không có sức, cười hì hì ngẩng đầu chỉ vào Đinh Tiểu Tuyên: "Ngươi, ngươi lại bị ta vạch trần, thẹn quá thành giận, ha ha."
Nụ cười đầy bi thương, hãm sâu trong khoan dung cuồng luyến...... Đinh Tiểu Tuyên xoay người, không giả vờ kiên cường ngụy trang, đi ra tới cửa phòng.
Lam Tử Ngưng đầu tiên là sửng sốt, sau đó đứng dậy, chạy theo sau bắt lấy bả vai gầy yếu của cô, dùng sức siết chặt: "Ngươi sẽ, ta sẽ giữ chặt lấy ngươi." Ánh mắt mê ly dần vẩn đục, thì thào nói: "Không có thứ nào ta muốn mà không có được, không có!" Lam Tử Ngưng tức giận đến cả người run rẩy, sắc mặt trắng đến dọa người: "Ngươi có tin không, nếu mà còn phản bác một lần nữa, ngày mai, ngươi sẽ nhìn thấy thi thể của Ngô Thanh."
Trong mắt Đinh Tiểu Tuyên lấp lánh lệ quang, cười khổ lắc đầu, hơi thở mong manh lại nói rõ ràng: "Ngươi có biết hiện tại ngươi đáng thương cỡ nào không? Dùng hết thủ đoạn trói buộc ta, làm ta thực phiền! Bây giờ, ta không muốn dây dưa với ngươi nữa, chỉ cầu ngươi cho ta được giải thoát."
Ngôn từ sắc bén như con dao từng nhát từng nhát lăng trì nàng. Lam Tử Ngưng chỉ cảm thấy sức lực cả người như đang bị rút ra, cái tay còn trên vai Đinh Tiểu Tuyên cũng bị cô hất ra. Buông lỏng tay ra, Lam Tử Ngưng cảm thấy dưới chân như nhũn ra, mấy ngày liền cố gắng chống đỡ giờ phút này bỗng hóa tro tàn. Nàng thật sự rất muốn buông tay, thật sự mệt chết đi. Nếu hết thảy đều là một giấc mộng, có phải khi tỉnh dậy, đều sẽ khôi phục lại ban đầu không.
Cả người mềm nhũn ngã ra sau, trước khi ngất đi, ánh mắt Lam Tử Ngưng vẫn không chớp nháy mà nhìn chằm chằm bóng dáng kiên nghị kia. Thật là quyết tuyệt như vậy ......
Trên sàn hiện lên hình ảnh một cái bóng từ từ ngã xuống, cảm giác hít thở không thông đập nát tất cả lý trí, Đinh Tiểu Tuyên xoay người nhanh như cắt: "Lam Tử Ngưng!"
Thân thể rơi vào một vòng ôm ấm áp, Lam Tử Ngưng nghe tiếng cô hồi hộp gọi tên mình, còn lại, không biết gì nữa......
---
Lúc Lam Tử Ngưng tỉnh lại, đã là chạng vạng. Đầu óc nàng còn có chút choáng váng, chắc là vì say rượu và thể lực cạn kiệt. Đầu đau nhức vô cùng, tầm nhìn cũng mờ mịt mơ hồ. Nghiêng đầu, lại phát hiện Đinh Tiểu Tuyên đang ngồi chồm hỗm trước người, hai mắt đẫm lệ mông lung.
"Đừng khóc, xin lỗi, thực xin lỗi đừng khóc mà." Lam Tử Ngưng vuốt ve tóc trước trán cô, dịu giọng dỗ dành,