(2)
Thuần Khanh nhìn đến một mảnh máu đỏ sẫm của Ái Nhĩ dưới sàn nhà, hốt hoảng thốt lên.
"Ái Nhĩ, Ái Nhĩ, cô sao thế này?"
Ái Nhĩ ngã cầu thang rồi! Là hắn xô cô, là hắn làm cô trượt chân!
"Ái Nhĩ, cô đừng giả nằm bất động ở đó nữa, mau tỉnh lại đi, nghe không!.
"
Thuần Khanh quát lên, nhưng càng quát, hắn lại càng cảm thấy sợ hãi.
Ái Nhĩ rất nghe lời hắn, nhưng hôm nay cô ta không vâng lời, cô đã không còn tỉnh táo để trả lời hắn nữa.
Thuần Khanh lúc này mới hoàng hồn chạy xuống lầu, vừa muốn nâng người cô dậy liền nghe âm thanh hoảng hốt của dì Lễ.
"Tiểu thư, cô làm sao thế này?"
Dì Lễ ôm lấy cơ thể đầy máu me của Ái Nhã, vừa khóc vừa hướng nơi Thuần Khanh cầu xin.
"Máu chảy nhiều quá, thiếu gia, thiếu gia cầu xin người cứu tiểu thư! "
Dì Lễ thấy hắn bất động, liền nhanh tay gọi cấp cứu, sau đó lại nhìn đến bàn tay đang nắm chặt lấy váy của Ái Nhĩ, vừa khóc vừa bảo.
"Tiểu thư, cô đừng ngủ nữa, dì Lễ hứa với cô, chỉ cần cô khỏe mạnh tỉnh lại, dì Lễ sẽ mua cho cô thêm một bộ váy mới nữa, cô nhất định phải khỏe lại đấy, được không? "
"Dì Lễ, dì nói sao?"
Giọng nói âm trầm của Thuần Khanh vang lên, hắn nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, dường như cảm thấy vô cùng sợ hãi.
"Tôi, cái váy này là do tôi mua cho tiểu thư, cô ấy rất thích chiếc váy này, thường ngày không dám mặt, chỉ có! chỉ