(3)
"Cậu nói gì?"
"Tôi! trong lúc kiểm tra cho Ái Nhĩ, tôi vô tình phát hiện ra tụy của Ái Nhĩ và Thẩm Dạ có độ tương thích rất cao, cho nên! "
"Không thể được!"
Thuần Khanh ngắt ngang lời nói của Tiểu Tuân, ánh mắt hắn nhìn anh cơ hồ rét lạnh.
Tiểu Tuân hơi hoảng sợ lùi về sau, có chút nghi hoặc nhìn Thuần Khanh.
Anh ta thật không hiểu được, rõ ràng lúc trước hắn còn gấp rút còn nhờ anh tìm tụy thích hợp cho Thẩm Dạ, bộ dạng của hắn ta có vẻ vô cùng sốt ruột, bây giờ thì tốt rồi, lúc anh tìm được tủy thích hợp cho Thẩm Dạ, lại bị hắn ta lườm nguýt khó chịu.
"Ai, dù gì cô ta cũng đã bị chết não, nếu cứ kéo dài sự sống như thế này, đó cũng chỉ là phương pháp giày vò cơ thể cô ta, khiến cô ta sống không bằng chết mà thôi, anh nên suy nghĩ cho thật kĩ! "
Thuần Khanh không trả lời anh, chỉ vội xoay lưng rời đi, giống như sợ hãi, lại giống như đang trốn chạy.
Thuần Khanh ngồi trên băng ghế trước của phòng bệnh Ái Nhã, chân vẫn cứng ngắc không dám bước vào.
Hắn sợ nếu như thấy Ái Nhĩ nằm trên giường bệnh, hắn sẽ không kìm lòng được mà tự trách mình.
Là hắn hại cô ra nông nổi này, bây giờ! hắn lại có ý muốn cướp đi sinh mạng của cô một lần nữa.
Thuần Khanh rít một hơi thuốc dài, làn khói mỏng manh bao phủ khuôn mặt căng cứng của hắn.
"Thẩm Dạ, Thẩm Dạ! "
Người hắn yêu nhất đang cận kề sống chết, mà người có thể cứu Thẩm Dạ, lại là con ngốc Ái Nhĩ kia.
"Thẩm Dạ, anh làm như vậy là sai sao?"
Dùng mạng sống của một người đổi lấy mạng sống của một người khác.
Đáng giá không?
Thẩm Dạ có đáng để hắn nhẫn tâm tước đi mạng sống của Ái Nhĩ không?
Thuần Khanh mở cửa phòng bệnh, chậm chạp bước đến trước giường Ái