(50)
“Trịnh Ái Nhĩ.
”
“Cậu điên rồi à? Cậu…xem cô gái kia là gì? Thay thế phẩm?”
Ánh mắt Lưu Vũ tỏ vẻ không thể tin được, hai bàn tay nếu nhìn kĩ còn thấy chút phát run nhè nhẹ.
Tần Dụ biết rõ suy nghĩ của Lưu Vũ lúc này là gì, nhưng lại không thể mở miệng phản bác.
Dù sao, khi bắt đầu mối quan hệ này, y quả thực muốn theo đuổi cô, là vì ba chữ Trịnh Ái Nhĩ kia!
Dùng một người quên đi một người, một cái tên, một ánh mắt, một con người mới đè lên những hình bóng cũ, sau đó giữa quá khứ và hiện tại, thực thực ảo ảo, y càng không phân biệt được mình đã quên hay chưa, đã có thể dũng cảm đối mặt với sự thật tàn khốc kia chưa.
Chỉ là, y muốn nương náu trong lớp vỏ này một chút, không muốn vạch trần rõ ràng, chỉ như thế, y mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.
“Tần Dụ, cậu rõ là một người biết phân biệt phải trái đúng sai, vì cớ gì lại hồ đồ như thế này? Cậu có từng nghĩ, nếu hai người tiếp tục mối quan hệ này, lỡ như cô ấy biết được nguyên nhân sâu xa bên trong…”
Tần Dụ sao lại không tính đến tình huống này, y chỉ là không muốn tưởng tượng đến cảnh tượng kia, khẽ thở dài.
“Lưu Vũ, xem như ban đầu tiếp cận Ái Nhĩ là vì lý do này, nhưng cho đến tận bây giờ, tôi chưa từng nghĩ sẽ biến cô ấy thành Tiểu Ái thứ hai.
”
Ái Nhĩ là Ái Nhĩ, còn thanh mai trúc mã lúc bé của hắn cũng đã bị hại chết, Tần Dụ có thể phân biệt rõ ràng, nhưng đến cuối cùng lại không muốn nói ra.
Y sợ, Ái Nhĩ cũng sẽ vì gút mắc này mà rời bỏ y.
“Cậu biết, làm như thế là không công bằng với cô ấy.
”
Tần Dụ cười, khuôn mặt toát lên tia mất mác.
Công bằng, công bằng với cô ấy, vậy ai sẽ công bằng với y đây.
Y chỉ có một trái tim, nó vừa chết đi sống lại một lần, sẽ không chịu nổi thương tổn lần hai.
“Được! Coi như tôi chưa nói gì, nếu sau này mọi chuyện vỡ lỡ ra, tôi xem làm sao cậu có thể bình chân như vại như lúc này!”
Lưu Vũ hừ mạnh một tiếng, đợi khi Ái Nhĩ bước vào, vẻ mặt dù đã cố gắng che giấu nhưng vẫn không thể qua mắt được cô.
“Có, có chuyện gì xảy ra thế?”
Vì sao cô chỉ rời đi một lát, không khí trong phòng lại trở nên căng thẳng như vậy!
“Không có gì, chỉ là một vài lời khuyên của tôi không khiến cậu ấy bỏ vào tai.
”
Tần Dụ nhíu mi, rất muốn phản bác lại, nhưng vừa mở miệng liền bị cái nhìn trách cứ của cô làm cho lòng phiền loạn, y liếc nhìn kim đồng hồ chạy trên tay, nói.
“Không có gì đâu.
Bác sĩ cũng đã khám