(51)
“Tôi không muốn chơi trò mập mờ, càng không muốn mình bị đùa bỡn, cho nên…tôi muốn hỏi rõ một lần.
”
“Hóa ra là thành ý của tôi không đủ, thật có lỗi, trong thời gian này đã khiến em lo lắng nhiều như thế.
”
Sắc mặt Tần Dụ thoáng qua vẻ lãnh đạm xa cách, nhưng chỉ một giây sau lại trở về bộ dáng dịu dàng như thường ngày, y lần nữa vươn tay bắt lấy ngón trỏ của cô, bốn ngón tay thon dài cuộn lại, chỉ chừa lại hình ảnh hai ngón trỏ đan chặt vào nhau, quấn quýt không rời.
Hệt như hai số phận bị một sợi chỉ đỏ vô tình quấn lấy, vô ý sa vào thâm tình rực rỡ nhất nơi nửa phần còn lại của cuộc đời.
“Tần Dụ, tôi không chịu nổi phản bội cùng lừa gạt thêm lần nào nữa, cho nên, nếu anh muốn dừng lại, bây giờ vẫn còn kịp.
”
Chí ít, bây giờ họ chưa là gì của nhau, chưa thân thuộc đến độ hơi thở giao triền, môi hôn nồng nàn.
Càng chưa đến mức khiến thể xác lẫn linh hồn đều muốn sống và chết vì một người.
Ái Nhĩ đã chết đi sống lại một lần, trái tim hết bị vỡ vụn rồi lại bị chắp vá gần như chằng chịt, linh hồn cô quạnh không tìm được nơi nương náu, trong thân xác này cũng chỉ là một vỏ bọc không phải của chính cô.
Thật sự như một đứa trẻ không nhà để về, đến xác thịt này cũng không chân chính là của cô, ngày tháng trôi nổi lênh đênh này khiến nội tâm muốn yêu vì nhút nhát của cô lại càng cố gắng chôn sâu thân thể mềm mại kia vào sâu trong vỏ ốc thật dày.
Nhưng đến cuối cùng vỏ ốc lại bị Tần Dụ hết lần này đến lần khác quấy nhiễu khiến ốc con Ái Nhĩ phiền ơi là phiền, nhưng rồi cô lại không nỡ để người đàn ông kia chọc ghẹo mình mãi, thân thể mềm oặt vội nhích từng chút một trường ra ngoài.
Bên ngoài rộng lớn đến vô chừng, chú ốc Ái Nhĩ lại nhìn thấy một ngón tay to lớn đưa về phía mình.
Như là trấn an, xoa dịu nội tâm đã quá nhiều muộn phiền cùng mỏi mệt đang đè trên đôi vai nhỏ bé ấy.
Lại giống như, đó là cái ngoéo tay của sự cứu rỗi.
Ái Nhĩ nhìn chăm chăm vào Tần Dụ, kĩ đến mức mọi hành động của y, từ cái nhíu mày hay nhúc nhích ngón tay đều khiến cô trở nên căng thẳng.
Ngoài mặt cô mạnh miệng như thế, nhưng lỡ như Tần Dụ chỉ thực sự xem cô như một món tiêu khiển, chơi chán rồi liền bỏ đi, nếu hắn thực sự là đang suy nghĩ kiểu đó, cô phải làm sao đây?
Tần Dụ dùng bàn tay còn lại lau đi một vệt nước mắt rất nhỏ động lên mi mắt Ái Nhĩ, cô sửng sốt mở to mắt, dường như không ngờ được mình sẽ khóc trong tình cảnh này.
Bàn tay dày rộng áp lên một bên má của Ái Nhĩ, giọng điệu cưng chiều phảng phất như đuôi lông vũ quét nhè nhẹ qua trái tim cô.
“Ái Nhĩ, tôi trước giờ không biết chơi đùa là gì, nếu tôi đã quyết định đi cùng em, tôi sẽ không hối hận.
Hơn nữa…”
Tần Dụ híp mắt, ý vị thâm trường.
“… Em là người tôi trân trọng, vậy thì làm sao tôi có thể nói những lời đau lòng kia mà