“Em mau ăn đi.
”
Trịnh Minh Hạo đẩy bát cháo đến trước mặt Ái Nhĩ, cô quay đầu đối diện với tầm mắt của anh, lúc này Trịnh Mịnh Hạo mới phát hiện hai mắt của cô đầy tia máu, khóe môi trắng bệch như sắp nứt ra.
Anh đau lòng muốn đi đến ôm lấy, vỗ về cô, nhưng lại bị giọng nói lạnh lẽo kia tát cho một bạt tay, triệt để tỉnh táo.
“Trịnh minh Hạo, thả tôi ra, tôi muốn đi gặp Tần Dụ.
”
Tần Dụ, Tần Dụ, Tần Dụ, vì sao cô mãi chấp nhất với con người này?
Da đầu Trịnh Minh Hạo run lên, gân xanh trên thái dương gồ thành một đường.
“Trịnh Ái Nhĩ, em đừng mơ nữa, cả đời này tôi sẽ cho không cho phép em gặp lại Tần Dụ, mau ngoan ngoãn ăn hết cháo đi.
”
“Trịnh Minh Hạo, Trịnh Ái Nhĩ chết rồi, tôi không phải là cô ấy, tôi không phải là Trịnh Ái Nhĩ, tôi phải nói thêm bao nhiêu lần nữa thì anh mới tin, cô ấy chết rồi, chết rồi!”
“Em câm miệng lại cho tôi.
”
Trịnh Minh Hạo quát lớn, anh bắt lấy hai tay Ái Nhĩ, đẩy ngã cô lên giường, đen hai tay cô để lên đỉnh đầu, cả người áp chế Ái Nhĩ dưới thân.
“Anh muốn làm cái gì, buông ra, mau buông tôi ra.
”
“Sao em cứ nhất quyết phủ bỏ thân phận này, vì sao em không nhận mình là Trịnh Ái Nhĩ, vì sao cứ chống đối với tôi.
Tần Dụ, Tần Dụ, vì sao em cứ mãi gọi cái tên này, em có từng nhớ đến tôi, từng quan tâm tới tôi lần nào chưa?”
Trịnh Minh Hạo chế trụ gắt gao, cả người Ái Nhĩ bị anh chèn ép.
Cô cảm nhận rất rõ áp lực mà Trịnh Minh Hạo đem lại, cơ thể yếu đuối bị vây quanh, khí tức xâm chiếm mãnh liệt ập vào mũi, sự khống chế đến điên cuồng này khiến cô cảm thấy sợ hãi, chỉ cần hơi lơ là, cô liền rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
“Em ngày xưa không như thế này, ánh mắt của em vốn luôn dừng tại nơi tôi, vì sao, vì sao em lại thay đổi?”
Trịnh Minh Hạo bóp lấy cằm Ái Nhĩ, giọng nói nghẹn ngào, tưởng chừng như anh sắp bật khóc.
“Tôi không phải cô ấy, cô ấy chết rồi!”
“Em im miệng, im miệng lại đi, tôi không tin! Em nói dối, tôi không tin, em là của tôi, phải là của tôi.
”
Trịnh Minh Hạo dường như bị Ái Nhĩ chọc cho tức đến phát điên, anh ôm chặt lấy cô, điên cuồng gào lên, như thể muốn át đi từng lời nói vô tình ấy.
Không muốn tin, có chết anh cũng không muốn tin rằng người trong ngực anh đã chết.
“Trịnh Minh Hạo, anh điên rồi, buông ra.
”
“Tôi không buông, tôi không buông tay, Ái Nhĩ, em là của tôi, đừng rời xa tôi.
”
Trịnh Minh Hạo gần như là thấp hèn cầu xin cô, như một con sói hoang vùng vẫy trong đầm lầy.
Ở nơi đó, con sói chỉ bắt được một góc của ánh trăng trắng, nó mãi