Tần Dụ nhấp một ngụm trà, vị đắng chát lan tràn khoang miệng, sau tầm vài giây, hậu vị đọng lại là một vị ngọt thanh.
Tần Dụ nhìn người đối diện cứ mãi im lìm, y buông ly trà xuống, dứt khoát hỏi.
“Anh gọi tôi đến đây có chuyện gì?”
“Tần Dụ, tôi cảnh cáo anh, cách xa Ái Nhĩ một chút.
”
Tần Dụ bật cười, đầu hơi gục xuống, Trịnh Minh hạo còn thấy được hai bả vai y đang run run, như thể kìm nén không cười thật to, hàng mày nhíu chặt lại.
“Tần Dụ, tôi không đùa với anh.
”
Tần Dụ miễn cưỡng áp xuống cơn buồn cười vừa nãy, mặt đối mặt với Trịnh Minh Hạo, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại.
“Trịnh Minh Hạo, anh có cảm thấy mình tay dài quản rộng quá không? Ái Nhĩ là em gái anh, không phải người yêu của anh, đừng bó buộc cô ấy.
”
Sắc mặt Trịnh Minh Hạo trầm xuống, Tần Dụ rõ là cố ý muốn khiêu khích anh, còn dám nhấn mạnh việc Ái Nhĩ là em gái anh, đúng là không biết xấu hổi!
“Tần Dụ, Ái Nhĩ và tôi có mối quan hệ như thế nào, chẳng lẽ anh không biết.
Chuyện của nhà họ Trịnh, tốt nhất anh đừng nên chen chân vào, cô ấy có là ai, cũng không đến lượt của anh quản.
”
Tần Dụ nhếch môi, y bình thản dựa vào thành ghế, bộ dáng như vô tội mà hỏi.
“Vậy sao? Thế anh nên về hỏi lại cô ấy, xem người mà Ái Nhĩ chọn là anh…hay là tôi?”
“Anh!”
Trịnh Minh Hạo tức đến đỏ mắt, từng lời nói của Ái Nhĩ đêm qua lại hiện lên, chúng như hàng vạn con dao tâm vào tim anh, khiến cơ thể anh từng chút từng chút một rỉ máu.
Trịnh Minh Hạo biết rằng, người mà Trịnh Ái Nhĩ, chọn luôn luôn là Tần Dụ.
Trịnh Minh Hạo ngàn tránh vạn tránh đi nổi khổ sở cùng vô lực này, nhưng Tần Dụ cứ như thế thẳng tay đâm cho anh một vết thương chí mạng.
Nổi khốn khổ cùng quẫn bách khiến anh không cách nào buông bỏ được, mối hận của anh với Tần Dụ, càng lúc càng lớn, khó lòng mà xóa bỏ được.
Tần Dụ nhìn kim ngắn đồng hồ sắp chạy đến số 11, cảm giác bất an và lo lắng cho Ái Nhĩ càng lúc càng lớn, từ lúc vào đây cho đến bây giờ, thái độ thù địch của Trịnh Minh Hạo đối với y càng lúc càng nhiều, cho đến lúc bị y khiêu khích, Trịnh Minh Hạo gần như không khống chế nổi bản thân.
Tần Dụ có cảm giác chỉ cần lơ là một chút Trịnh Minh Hạo liền nhoài người đến bóp lấy cổ của y, một phát vặn gãy.
Tim Tần Dụ đập thình thịch, một lúc sau, y đã nhận ra điều bất thường gì đó, liền vội vã đẩy xe lăn đi.
“Tần Dụ, tôi và anh còn chưa nói xong, anh muốn đi đâu? ”
Trịnh Minh Hạo bắt lấy xe lăn của Tần Dụ, kéo y trở về bàn.
“Trịnh Minh Hạo, tôi không ngờ đến, anh mà lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ