(8)
Cô muốn đi tìm Thuần Khanh, nhất định phải đi tìm Thuần Khanh.
Cô phải về nhà! Phải về nhà bằng mọi giá!
“Thuần Khanh, Thuần Khanh…”
Dòng xe phía trước vẫn vội vã chạy đi, Ái Nhĩ đứng ngẩn ngơ giữa đường, cô đưa mắt nhìn từng người một lướt qua mặt mình, trong số vô số khuôn mặt kia, cô lại không tài nào tìm được bóng dáng quen thuộc của Thuần Khanh.
“Thuần Khanh, anh ra đây đi, anh dẫn Ái Nhĩ về nhà được không?”
Ái Nhĩ bây giờ chỉ có một mình, Ái Nhĩ rất sợ.
Ái Nhĩ như người bị tước đoạt hồn phách, chân cứ như thế bước về phía trước, cô đi qua vô số nơi xa lạ, gọi tên Thuần Khanh hết lần này đến lần khác, cho đến khi giọng nói đã trở nên khản đặc, hai chân mỏi nhừ, xung quanh cô vẫn là một màn trời âm u.
Không tìm thấy Thuần Khanh, không tìm thấy hắn…
Ái Nhĩ ngã gục xuống lề đường, òa khóc, ngoài cái tên thân thuộc kia, cô cũng đã không còn biết gì nữa.
[………]
“Thuần Khanh, ca phẫu thuật vô cùng thuận lợi, sức khỏe của Thẩm Dạ cũng hồi phục tích cực, không ngờ độ tương thích của tụy Ái Nhĩ với cơ thể Thẩm Dạ lại cao đến như vậy, ngay cả hiện tượng bài xích thông thường cũng không xảy ra.
”
Thuần Khanh nhìn hồ sơ bệnh án trong tay, lật được vài trang liền đưa lại cho Tiểu Tuân, nhàn nhạt gật đầu.
“Khoảng nửa tiếng nữa là Thẩm Dạ có thể tỉnh lại rồi, anh đợi một lát là có thể vào thăm.
”
Thuần Khanh lắc đầu, bàn tay bỏ vào túi quần, bỏ lại một câu liền xoay bước rời đi.
“Không cần đâu, khi nào cô ấy tỉnh lại thì nói tôi có việc bận, đi trước đây.
”
Tiểu Tuân nhìn bóng dáng Thuần Khanh đi xa, trong lòng không khỏi thở dài.
Anh ta đương nhiên biết Thuần Khanh có việc bận gì, chỉ là không ngờ trong tim hắn, Ái