(9)
“Ái Nhĩ, Ái Nhĩ, là em phải không?”
“Xin lỗi anh, anh nhận nhầm rồi, tôi không phải là Ái Nhĩ.
”
Thuần Khanh sững sờ, bàn tay nắm lấy tay cô gái kia thoáng buông thõng, ấp úng nói.
“Tôi xin lỗi, là do tôi say quá nên nhận nhầm người.
”
Cô gái ngửi được mùi rượu trên người hắn, cười trừ một tiếng, khoát tay bảo không sao liền rời đi.
Thuần Khanh đứng ngây người một lúc, tay xoa xoa đầu, bật cười, lẩm bẩm vài tiếng.
“Phải rồi, Ái Nhĩ không có ở đây.
”
Ái Nhĩ còn đang ở nhà đợi hắn cơ mà, làm sao có thể ở đây được chứ.
Đầu óc Thuần Khanh trở nên mụ mị, hắn mượn chất cồn đang ăn mòn cơ thể, muốn một lần quên đi hết thảy mọi việc đang xảy ra.
Giống như lúc trước, khi hắn tan tầm về nhà, Ái Nhĩ sẽ đứng đợi hắn, Ái Nhĩ cũng không bị ngã cầu thang, não không bị chết đi, tim không hề ngừng đập, tất cả mọi thứ…đều chỉ là một cơn ác mộng.
Phải, đó là một cơn ác mộng đen tối mà hắn phải thức tỉnh, chỉ cần hắn chịu tỉnh lại, giấc mơ này sẽ tan biến.
Khoảng trống rỗng tuếch trong tim dần thối rữa, Thuần Khanh như một kẻ điên loạn, hắn ngồi vào trong xe, đoạn đường trước mắt lắc lư, cơ thể của Thuần Khanh liền ngã xuống ghế.
Ái Nhĩ, Ái Nhĩ của hắn đâu rồi?
…….
.
Đèn trước cổng nhà sáng trưng, Thuần Khanh nặng bước đi vào trong, không gian ở huyền quan tĩnh mịch đến mức nghe được tiếng kim rơi, Thuần Khanh tháo cà vạt khỏi cổ, áo khoát cũng vội vứt lên sô pha, hắn tiến về phía cầu thang, khẽ gọi.
“Ái Nhĩ, tôi về rồi.
”
Không có tiếng đáp lời, giọng nói của Thuần Khanh thốt ra liền vội tan biến vào hư vô.
“Ái Nhĩ, tôi về rồi, cô xuống đây được không.
”
“Ái Nhĩ…”
Dì Lễ từ phòng bếp chạy ra, trên tay cầm một ly trà giải rượu, bà đặt xuống bàn, vừa muốn rời đi liền bị Thuần Khanh hỏi lại.
“Dì Lễ, Ái Nhĩ đâu rồi? Tôi gọi cô ấy rất lâu mà vẫn không có ai trả lời, có phải là bị bệnh nữa