Núi Minh Ưu - Vô Cực tiên tông.
Linh khí tụ lại nơi đây suốt nửa năm mới dần tiêu tán, một thiếu niên bước ra khỏi vùng bãi đất trống đầy những vết tích cháy đen.
Thiếu niên còn chưa kịp nhìn thấy ánh bình minh đang dần tỏa sáng thì đã bị một đám đông vây quanh.
"Sở chân nhân cuối cùng cũng độ kiếp thành công rồi!".
"Chân nhân, có rất nhiều đệ tử trong tông đến núi Minh Ưu chúng ta bái sư, phải sắp xếp như thế nào ạ?"
"Tuổi còn nhỏ mà đã độ kiếp lên Nguyên anh kì, sư đệ quả thực là kì tài chưa từng có trong giới tu tiên...!Không biết sư đệ có hứng thú tới chỗ của sư huynh luận đạo không?"
Thiếu niên: "..."
Không, cảm ơn!
Hắn lười đối phó với sư huynh lừa đảo cùng đám người đến bái sư, vung tay biến mất tại chỗ.
Mới độ kiếp xong, mệt muốn chết, ai muốn nhận đồ đệ chứ?
...!
"Nhìn đi, đây là kết cục của những ai muốn chạy trốn khỏi đây!"
Quang cảnh trước mắt Phù Uyên là một tiểu viện nhỏ nhưng khá xa hoa.
Trong sân viện có chừng năm sáu người, một Phù Uyên, ba đứa trẻ tầm chừng bảy tám tuổi, một nam nhân khoảng chừng hai mươi tuổi đeo mặt nạ quỷ và một...!cái xác cháy đen cũng của trẻ nhỏ.
Nam nhân đeo mặt nạ kia chỉ vào cái xác đứa trẻ dưới đất, trong chốc lát niệm hỏa quyết thiêu cái xác thành tro.
Xong xuôi, gã lạnh lùng hỏi mấy đứa trẻ còn lại: "Còn đứa nào muốn ra khỏi đây nữa không?"
Đám trẻ khóc bù lu bù loa, đứa nào đứa nấy đều run như cầy sấy mà đồng loạt lắc đầu.
Phù Uyên: "..."
Y đứng phía sau ba đứa trẻ kia một tí, phát hiện bản thân phải ngước mắt mới nhìn thấy đỉnh đầu bọn họ, tức thì trong lòng lên cảm giác vi diệu vô cùng.
Y cũng chẳng phải người chậm tiêu, thấy tình hình bây giờ cũng đoán ra có thể hồn phách của mình đã nhập vào thể xác một đứa trẻ xa lạ, ở một nơi cũng xa lạ luôn...!Thầm nghĩ: "Không lẽ sứ giả còn có đặc quyền mệnh lớn?"
Một trong những đặc điểm nhận dạng sứ giả tộc là màu tóc bạc trắng đặc trưng.
Phù Uyên sờ sờ lọn tóc đen trước ngực mình, kết luận thân thể mới này không phải sứ giả tộc.
"Còn ngươi?" - Nam nhân đeo mặt nạ đột nhiên chỉ vào Phù Uyên mà hỏi.
Suýt nữa thì Phù Uyên cũng không hiểu gã ta hỏi cái gì.
May mà y phản ứng lại trong chốc lát, dùng cả hai tay xua trước ngực, thiếu điều viết mấy chữ "ta không dám" lên thẳng mặt luôn.
Đối phương hừ lạnh một tiếng, nói với ba đứa còn lại vẫn đang nức nở: "Chỉ biết khóc, điếc hết cả tai!"
Nghe vậy, ba đứa trẻ kia lập tức ngậm miệng lại, im bặt không dám khóc nữa, nhưng thi thoảng vẫn phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.
"Ngày mai sẽ có cầm sư đến dạy đàn cho các ngươi, lo mà dậy đúng giờ!".
Nam nhân nói xong thì phất tay áo bỏ đi.
Bấy giờ mấy đứa nhỏ mới quay sang nhìn lom lom Phù Uyên, một đứa còn dùng tay xô y một cái.
Đứa vừa đẩy Phù Uyên gọi là Tiểu Tứ, nó chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt y mà mắng: "Chết tiệt nhà ngươi, nếu lúc đó ngươi chịu giúp A Nhất trèo tường ra lấy ngọc bội của huynh ấy thì ngươi mới là người bị kết giới giết ch.ết chứ không phải là A Nhất!"
Nghe vậy, Phù Uyên nhíu mày đáp: "Đồ của hắn, hắn nhặt.
Bảo ta đi làm gì?"
Y nhỏ tuổi nhất trong hội, hơn nữa còn bị bắt nạt.
Chuyện ban nãy xem ra là nguyên thân bị bắt trèo qua tường có kết giới để nhặt đồ bị rơi nhưng không chịu.
Phù Uyên không thèm quan tâm đến thái độ vừa căm ghét vừa khó chịu của đám trẻ, đi về phía có bộ bàn ghế đá trong sân rồi trèo lên ngồi trên ghế.
Nhìn y làm vẻ mặt lạnh nhạt thế thôi, chứ thực ra trong lòng y đang điên cuồng nhảy nhót.
Đời trước y là một phế nhân thực thụ, không thể bước đi bằng đôi chân của mình từ suốt năm ba tuổi trở đi.
Nay đột nhiên sống lại thành một