"Thiếu gia không thể ở lại được! Ta...!Ta cõng thiếu gia qua cửa sau xuống núi, nhà chúng ta tách biệt hướng đông, mấy người kia sẽ không đuổi kịp đâu!"
Mấy người làm khác trong nhà nghe thấy Tiểu Tam nói thì ai cũng đều kinh hãi đến quên cả hít thở.
Ai nấy đều lo lắng chạy tới chạy lui, còn quỳ xuống kêu Phù Uyên hãy đi đi.
"Ta đi rồi, mười người từ Tiểu Nhất đến Tiểu Thập các ngươi phải làm thế nào đây?" Phù Uyên ngơ ngác hỏi bọn họ.
"Ta là phế nhân.
Thế nên cho dù có người hộ tống thì ta sẽ đi được xa ư?"
"Thiếu gia..."
"Thôi, họ muốn bắt ta thì cứ bắt đi.
Các ngươi thu dọn một chút đồ đạc, lấy ít tiền, đi đi."
Tiếng huyên náo đã đến ngoài cửa, đám người làm lại vì câu nói của Phù Uyên mà khóc òa lên.
Tiểu Tam mặc kệ Phù Uyên có đồng ý hay không, muốn đưa y đi, nhưng bị y gạt phắt ra.
Có tiếng động lớn vang lên, chẳng biết làm thế nào mà người ta đã phá cửa.
Thôn dân lập tức ào vào sân nhà Phù Uyên, tay cầm đuốc sáng rọi cả một vùng.
Tâm lặng như nước, Phù Uyên thản nhiên nhìn những người vừa tràn vào nhà mình, dù cho đang ngồi nhưng lại hệt như y đang đứng trên đỉnh cao nhìn bọn họ vậy.
"Thì ra ngươi chính là yêu nghiệt!"
Người vừa lên tiếng là lão đạo sĩ.
Mặt lão như quỷ dạ xoa, đầu bù tóc rối, tay cầm quyền trượng.
Lão trân trân nhìn Phù Uyên bất động trước hiên nhà, trong mắt bỗng lộ ra tia giật mình lẫn phấn khích.
Rồi lão thì thầm cái gì đó.
Hai mắt của Phù Uyên rất tinh tường lập tức nhìn ra được khẩu âm của lão là hai từ "sứ giả".
Lão đạo sĩ cười sằng sặc, giơ cao quyền trượng lên như thể hi sinh vì chính nghĩa lắm, kích động nói to: "Phù Uyên, yêu nghiệt ngươi phải chết!"
Tiểu Cửu lập tức nhảy ra chắn trước mắt Phù Uyên, mắng: "Ngươi nói láo! Thiếu gia nhà ta không phải yêu nghiệt!"
Nói rồi cậu lại nhìn đám thôn dân, tức giận hỏi: "Thiếu gia cùng cố lão gia và cố phu nhân đều là người tốt.
Họ vẫn luôn giúp đỡ các người, vì sao các người lại muốn bắt y?"
Nhất thời đám người im lặng như tờ, ai nấy đều cúi mặt như thể biết mình đuối lí.
Nhưng rất nhanh đã có người không biết xấu hổ hô to: "Yêu nghiệt chính là yêu nghiệt, ai quản y có phải là người tốt hay không? Mọi người không được mềm lòng, tính mạng của chúng ta và người nhà...!đều trông chờ vào chúng ta đó!"
"Phải...!Bắt lấy Phù Uyên!"
"Bắt lấy Phù Uyên, thiêu chết y!"
"Hứ, người tốt cái mống! Thôn chúng ta nghèo như vậy mà chỉ có mình y ăn sung mặc sướng, chắc chắn là có gian trá!!! Thiêu chết y, thiêu chết y!"
"Năm đó y rơi từ đỉnh núi đá xuống vực thế mà chỉ gãy hai cái chân, ta đã thấy bất thường rồi! Yêu quái là cái chắc!"
Người ta mắng càng lúc càng hăng, càng lúc càng quá đáng, thế nhưng Phù Uyên vẫn im lặng không nói gì, chỉ cụp mắt xuống như đang suy tư điều gì đó.
Sau cùng, y nhìn về phía lão đạo sĩ đang dương dương tự đắc, thở dài nói với đám người đang quá khích:
"Các ngươi tin lời lão rằng giết ta thì mọi chuyện sẽ được giải quyết sao?" - Giọng y không quá lớn nhưng người ta vẫn có thể nghe rõ rành mạch.
Đột nhiên có một giọng nói ngập tràn phẫn nộ vang lên: "Ai dám?"
Một nam nhân bạch y cầm thanh trường kiếm trong tay đột nhiên từ trên nóc nhà gần nhất bay tới, hạ xuống chắn ngay trước mắt Phù Uyên.
Y không quản đám đông đang phẫn nộ thế nào mà quay người lại quỳ một chân trước Phù Uyên, dịu dàng nói: "A Uyên, ta về rồi."
Đám người hầu trong nhà ngây ra.
Trong mắt Phù Uyên không giấu nổi niềm vui.
Y mỉm cười nhìn nam nhân nọ, run giọng nói: "Trường An...!Ta còn tưởng đời này sẽ không được gặp lại ngươi nữa."
Nghe vậy, Cố Trường An thở dài đứng lên rồi khẽ cúi đầu hôn lên trán Phù Uyên, đáp: "Ta đã rất nhớ ngươi."
Hắn nói xong thì quay lại nhìn đám đông, nói với giọng chắc nịch: "Ai dám tiến thêm một bước, ta sẽ g.iết ch.ết kẻ đó!"
Những tưởng lão đạo sĩ sẽ chửi ầm lên, ai ngờ lão ta lại hô to với đám thôn dân: "Chúng ta đi!"
Lập tức có người thắc mắc: "Tiên quân cứ như vậy mà đi sao? Phù Uyên kia phải xử lý như nào?"
"Kẻ bên cạnh y không dễ đối phó, các ngươi muốn chết thì cứ lên đi!"
Lão đạo sĩ hậm hực nói rồi dẫn đầu đi luôn.
Những người dân trong thôn rất tin tưởng lão, ai nấy đều như bị bỏ bỏ bùa mê thuốc lú mà ù ù cạc cạc đi theo.
Chẳng mấy chốc mảnh sân đang đông đúc ồn ào đã trống trải và thanh tĩnh trở lại.
Lúc này Cố Trường An mới bảo mấy người làm trong nhà đi làm việc rồi tự mình đi tới đẩy xe cho Phù Uyên, nói: "Có ta ở đây, bọn họ sẽ không làm gì ngươi đâu."
Phù Uyên bật cười, nửa thật nửa đùa đáp: "Nếu ngươi không tới, ta sẽ nói cho họ biết ta là ai...!dọa họ chạy luôn!"
"Đám ngu ngốc ấy không tin đâu." Cố Trường An bất đắc dĩ đáp.
Hắn đẩy Phù Uyên về phòng, thấy Phù Uyên có hơi trầm tư thì nghi ngờ hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Phù Uyên lắc đầu, đoạn y chìa tay