"Thượng Quan Ngọc!!! Ngươi...!Ngươi lừa ta?!!"
Mục Hạc nói xong, lại trốn.
Thượng Quan Ngọc cười ôn hòa đáp lại Mục Hạc, song y lại dùng giọng nam đáp: "Đấy là ngươi không có hỏi ta."
"..."
Sở Tranh bất đắc dĩ nhìn nhị sư huynh của mình, nhỏ giọng chế giễu: "Bắt nạt người mà không biết ngượng!"
Phù Uyên im lặng nhìn mấy người nói qua nói lại, hoàn toàn không biết nên nói gì, chỉ yên lặng đứng xem.
Có thể khiến "thiên đạo" thân cận như vậy, Thượng Quan Ngọc đúng là rất đặc biệt.
Thế nên Phù Uyên không nhịn được nhìn qua, đánh giá đối phương thêm một chút.
Vẻ ngoài của Thượng Quan Ngọc vốn dĩ rất đẹp, huống hồ là bây giờ y đang trong "thân phận" nữ nhân, lại còn cười lên một cái, đã thiếu chút nữa khiến cho những người chung quanh ngất xỉu.
Đặc biệt là Mục Hạc, hắn định mở miệng tranh cãi với Thượng Quan Ngọc nhưng giữa chừng lại im lặng trầm tư vì bị "sắc đẹp" mê hoặc.
Trước kia Phù Uyên cũng từng nghe sư tôn kể vài lần, nói là nhị sư huynh rất giỏi trận pháp, sau này nếu nhị sư huynh trở về sẽ dẫn Phù Uyên đi...!học hỏi.
Có điều, Phù Uyên không ngờ tới vị nhị sư bá trong truyền thuyết này lại khác xa tưởng tượng của mình như vậy, hơn nữa dường như còn rất thân thiết với Mục Hạc.
Thượng Quan Ngọc cuối cùng cũng chú ý tới Phù Uyên bên cạnh Sở Tranh, nhướng mày hỏi: "Ngươi là Phù Uyên, đệ tử của sư đệ đúng không?"
Phù Uyên không kiêu ngạo không siểm nịnh gật đầu, đáp: "Tham kiến nhị sư bá."
"Chà!" Thượng Quan Ngọc bỗng dưng cảm thán.
"Lâu lắm rồi, sư đệ ta có khoe với ta qua thư, nói là hắn mới nhận đệ tử có má bánh bao rất đáng yêu, không nghĩ đến ngươi lại lớn nhanh như vậy."
Phù Uyên cứng đờ gật đầu nhưng không biết nói gì cho phải.
Thượng Quan Ngọc không để ý, nói tiếp: "Tiểu Uyên, đừng nhìn sư đệ ta ngày ngày tung ta tung tăng mà lầm, kì thực nội tâm hắn rất mềm yếu..."
"Sư huynh!" Sở Tranh vội xen vào.
"Huynh đừng nói..."
"Đấy!" Thượng Quan Ngọc thản nhiên ngắt lời Sở Tranh.
Trong đôi mắt xinh đẹp của y ngậm đầy ý cười, nói tiếp với Phù Uyên: "Ngươi thấy chưa, người làm sư huynh ta nói dăm ba câu mà hắn đã chịu không nổi rồi.
Đúng là nội tâm mềm yếu mà..."
Phù Uyên nghiêm túc lắng nghe, còn gật đầu giống như đồng tình với Thượng Quan Ngọc.
Sở Tranh thì tức đến dậm chân, nhưng mà hắn không biết nên nói cái gì cho phải, bèn trừng mắt nhìn nhị sư huynh của mình.
Chỉ là gương mặt Sở Tranh thuộc dạng thanh tú đáng yêu, khi trừng mắt cũng chẳng có lấy một chút uy hiếp nào cả, người khác không biết còn tưởng hắn đang làm nũng.
Thượng Quan Ngọc không để ý đến ánh mắt trợn trừng của sư đệ, tiếp tục nói: "Tiểu Uyên, sư đệ ta tuy là người nói nhiều còn hay làm nũng, nhưng kì thực hắn không thích người cũng nói nhiều giống hắn.
Thế nên xưa giờ hắn cũng không có nhiều bằng hữu, có một đệ tử như ngươi hắn sẽ bớt cô quạnh."
Sở Tranh: "Sư huynh!"
"Xùy, tránh qua một bên để ta và Tiểu Uyên nói chuyện." - Thượng Quan Ngọc làm bộ ghét bỏ xua xua tay.
"Tiểu Uyên, sư bá vừa nhìn là biết ngươi là người trầm ổn, tuyệt đối đáng tin! Vừa hay một người hoạt bát, một người tĩnh lặng có thể bù trừ cho nhau!"
Phù Uyên không hiểu nổi tại sao vừa gặp mặt lần đầu mà vị sư bá này đã khẳng định y đáng tin, bởi vì chính Phù Uyên y cũng không biết bản thân mình có đáng tin hay không nữa là...!
Thượng Quan Ngọc lại chốt hạ một câu: "Tóm lại là sư bá gửi gắm A Tranh cho ngươi!"
Sở Tranh không chịu nổi lại chen vào: "Sư huynh! Đệ mới là sư tôn cơ mà! Huynh nói lộn rồi, phải là gửi gắm Tiểu Uyên cho ta chứ?"
Phù Uyên: "..."
Nghe qua thì giống như nhị sư bá quan tâm sư tôn, nhưng nghe kĩ thì lại cảm thấy có chỗ nào đó sai sai?
Trong lúc Phù Uyên còn đang nghi ngờ cuộc đối thoại vừa rồi thì Thượng Quan Ngọc đã lôi kéo Mục Hạc rời đi tự lúc nào không biết.
Chỉ đến khi người bên cạnh gọi thì y mới thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
Sở Tranh hơi nghiêng đầu nhìn Phù Uyên.
Giọng hắn chua lòm nói: "Tiểu tổ tông đang suy nghĩ gì thế? Đừng nói là ngươi vẫn đang nghĩ đến nhị sư huynh đấy?"
Phù Uyên thành thực gật đầu một cái.
"Hừ!" Sở Tranh bỗng dưng hừ lạnh một tiếng, sau đó liền phất tay áo bỏ đi.
Trông hắn có vẻ rất tức giận.
Phù Uyên ngây ngẩn nhìn theo, không hiểu tại sao đối phương lại tức giận như vậy.
Các đệ tử đã tiếp tục luyện kiếm, võ đài đầy những âm thanh kim loại va chạm chói tai.
Phù Uyên đang định đuổi theo sư tôn trở về thì bất chợt một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau: "Tiểu Uyên ca ca!"
Phù Uyên quay đầu nhìn lại, thấy Miên Tích mặc y phục đen, đang cầm một thanh kiếm nhìn về phía Phù Uyên đầy chờ mong.
"Sao vậy?" - Phù Uyên hỏi nàng.
"Ta...!Ca ca dạy ta học kiếm được không? Ta phải tham gia khảo nghiệm kiếm thuật."
Phù Uyên kinh ngạc nhìn nàng, nói: "Muội vừa mới nhập môn chưa đầy hai ngày cơ mà? Cả tu vi còn chưa có đâu?"
"Nhưng...!Sư tổ nói ta cũng phải tham gia, hơn nữa còn là kiếm tu."
Phù Uyên không khỏi nhíu mày một cái.
Xem ra Tư Vu thật là biết cách làm khó người...!Y nói với Miên Tích: "Kì thực ta cũng không phải kiếm tu, đối với kiếm thuật chỉ biết chút ít mà thôi.
Muội nếu vẫn muốn học thì chiều nay tới núi Minh Ưu tìm ta."
Hai mắt Miên Tích sáng bừng lên, vội gật gật đầu.
"Ta sẽ tới!"
"A Uyên!" - Một giọng nói đột nhiên xen vào.
Cố Trường An không biết đã tới tự lúc nào, đứng phía sau Phù Uyên.
Miên Tích hoảng hốt nhìn Cố Trường An, cúi đầu không nói lời nào.
Phù Uyên quay lưng lại, phá lệ nở nụ cười với Cố Trường An.
Y nói: "Sư bá..."
Cố Trường An thấy Phù Uyên cười thì ngây ngẩn cả người, phải mất một thời gian hắn mới hoàn hồn lại.
Hắn nhìn chăm chăm Phù Uyên, rồi bỗng dưng ghé sát tai đối phương thì thầm: "A Uyên, ngươi cười lên trông rất đẹp."
"Phải không?" Phù Uyên nhỏ giọng đáp lại.
"Sư bá càng ngày càng càng biết trêu chọc ta."
"Ha ha." Cố Trường An bật cười thành tiếng.
Hắn quay qua nói với Miên Tích: "Ngươi tới An Nhiên cư của ta tìm Diệp Bạch Thanh.
Kiếm thuật hắn không tồi, có thể dạy ngươi."
Miên Tích có chút do dự nhưng rồi vẫn vui vẻ đa tạ rồi