Phù Uyên bước từng bước một lên núi, bước chân tuy không hề phát ra tiếng động nào nhưng vẫn có cảm giác rất nặng nề.
Giờ Tý đêm không trăng, trừ tiếng dế kêu rả rích của côn trùng thì chỉ còn tiếng gió thổi lá xào xạc.
Chiếc đèn lồng lơ lửng phía trước con đường lên núi tỏa ra ánh sáng cam nhạt mờ ảo, lần lượt hắt lên những rặng cây chung quanh khiến chúng đổ bóng liên tục.
Đường lên đỉnh núi không quá xa nên chẳng bao lâu sau Phù Uyên đã về đến nơi.
Minh Ưu trúc cung tối đèn tắt lửa, nhìn qua vô cùng hiu quạnh.
Mới bước vào mảnh sân nhỏ phía trước, Phù Uyên đã bất ngờ bị người ta túm lấy.
Sau đó y rơi vào một cái ôm ấm áp.
Chiếc đèn lồng Phù Uyên dẫn theo bỗng dưng bị mất khống chế, rơi xuống mặt đất rồi vụt tắt.
Trong bóng tối, Phù Uyên nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của đối phương, cũng chẳng cần suy nghĩ đã biết người đang ôm mình là Sở Tranh.
Sở Tranh ôm chặt y không buông tay, thật lâu sau mới tức giận hỏi:
"Tại sao?"
"..." Phù Uyên không đáp, chỉ mặc cho đối phương ôm mình.
"Ta không phải sư tôn ngươi sao? Sao ngươi lại đi tìm đại sư huynh luyện kiếm?"
"..." Phù Uyên vẫn không đáp.
Y biết mình đuối lý, nhưng y không thể không tiếp cận Cố Trường An.
Suy cho cùng, y cũng không muốn để sư tôn biết chuyện ân oán giữa hai người họ.
Bởi vì quan hệ giữa sư huynh đệ đồng môn của Sở Tranh rất tốt, Phù Uyên cũng không có cách nào khác.
"Tiểu tổ tông...!Ngươi thật biết cách làm ta tức giận!"
"Sư tôn, ta..."
Phù Uyên muốn nói lại thôi, bởi vì Sở Tranh đã bỏ đi rồi.
Có khi so với đối phương, y còn khó chịu hơn.
Y trở về phòng, mệt mỏi ngã xuống giường, ngủ mê man.
...
Con người khi mệt mỏi thì lúc đi ngủ có thể mơ những giấc mơ rất đáng sợ.
Phù Uyên cũng vậy.
Trước đây y hay mơ về ngày lâm chung của phụ mẫu, hoặc ngày y bị moi tim.
Nhưng đêm nay lại khác, y mơ thấy sư tôn.
Cảnh vật trong mơ thay đổi liên tục, y không hề nhìn ra mình đang ở đâu.
Sư tôn đang đứng trước mắt y, tay hắn cầm một thanh kiếm nhỏ máu tí tách.
"Giữa ta và đại sư huynh, ngươi chọn ai?"
Theo bản năng, Phù Uyên hé miệng muốn đáp lại Sở Tranh mặc dù vẫn chưa có đáp án.
Nhưng y còn chưa kịp mở lời thì lại có người cướp lời trước.
Cố Trường An đứng phía sau y, cười khẽ nói: "A Uyên đương nhiên là chọn ta rồi."
Thế là, Phù Uyên trơ mắt nhìn Sở Tranh quay lưng bỏ đi.
Chỉ là quay lưng thôi, nhưng Phù Uyên cảm thấy trái tim mình đau đến không thở nổi.
Y muốn gọi Sở Tranh lại, nhưng không nói ra được một lời nào, cuối cùng bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
...
Liên tiếp mấy ngày Phù Uyên đều không gặp được Sở Tranh.
Đối phương đi mất tăm từ cái đêm nọ, chỉ gửi lời nhắn cho một đạo đồng rằng hắn đi mấy ngày rồi về.
Phù Uyên cho là Sở Tranh đang giận, bèn tính toán sau khi kết thúc khảo nghiệm sẽ tìm Sở Tranh dỗ dành.
Mấy ngày sau đó, vào ban ngày, y hầu như đều ở bên Cố Trường An, không luyện kiếm thì cũng luyện phù.
Đêm về Minh Ưu trúc cung vẫn chẳng hề thấy bóng dáng sư tôn trở lại.
Chiều hôm trước khi diễn ra khảo nghiệm, toàn bộ những đệ tử của Vô Cực tiên tông đều phải đi nghe quy tắc và rút thăm thứ tự khảo nghiệm.
Nơi phổ biến quy tắc và rút thăm là ở võ đài, thế nên từ sớm chiều đã có rất nhiều đệ tử tụ tập ở đây chờ.
Mấy vị trưởng lão thong thả đến đúng giờ, không sai lệch một li thời gian nào.
Người phổ biến quy tắc kiêm người giám sát khảo nghiệm là Bích Liên tiên tử cũng là nữ trưởng lão duy nhất của Vô Cực tiên tông.
Sau một hồi lắng nghe một mớ quy tắc, Phù Uyên tổng kết được mấy điều cơ bản.
Một: Vô Cực tiên tông vốn là kiếm tông, qua một đời tông chủ họ Lục đã bị xáo trộn, anh tài kiếm tu đã trở nên ít ỏi.
Vì vậy sư tổ lập môn kiêm tông chủ Vô