" Vì vậy ý người ta chính là Nghĩa Phượng tái sinh!?" - Hạ Thất Phượng nhàn nhạt hỏi.
" Đúng!...!Còn có, ta cho rằng Chu Sở cũng đã tái sinh và đến gần ngươi!" - Xuân Thu nghiêm nghị nói.
" Vậy người cho rằng Sơ Mạn là cô ta...!Trong cuộc đời vô vị này của ta cũng từng xuất hiện một người yêu ta nhưng vẫn phải giết ta, cuối cùng cô ấy chọn từ bỏ, cuối cùng đoản mệnh mà chết!" - Hạ Thất Phượng suy nghĩ kĩ lưỡng nói.
" Ngươi nói đến Giang Thiên Sở?...!Không ngờ ngươi cũng chủ động nhắc đến cô ta...!Nói đi, ngươi và người đó là như nào?" - Xuân Thu có chút bất mãn nói.
Hạ Thất Phượng cũng rõ tâm tư của vị tiền bối.
Cô bắt đầu nhàn nhạt kể lại.
" Ta không yêu tỷ ấy! Nhưng ở thời điểm nào đó cũng có rung động khó tả.
Ta nuông chiều tỷ đến mức người khác đều coi bọn ta là một cặp...!Tỷ ấy suốt ngày tán tỉnh, ta đều không đáp.
Tuy rung động nhưng ta có thể chắc chắn đó không phải tình yêu....!Đến đêm trước khi ta khăn gối xuất sơn nhập ngũ.
Tỷ ấy xông vào phòng ta, cầm theo thanh kiếm bên mình, muốn dùng Băng Thương Quyết lên người ta.
Nhưng cuối cùng không xuống tay được mà kể cho ta hết chuyện của Giang gia...!Sau đó ta đi không lâu thì nghe tin tỷ ấy bất ngờ chết ở Phục Linh Sơn....!Mấy hôm trước thẩm án, ta mới có cơ hội gặp lại tỷ...!Hóa ra, sau khi ta đi phượng hoàng đỉnh cũng biến mất, không còn sức mạnh đó bảo vệ.
Trương gia muốn lấy tâm thạch của ta mà bào luyện...
Tâm thạch là thứ mà bất kỳ đệ tử từ thượng phẩm trở lên đều có, nó được cất giữ ở Phục Linh nhằm để gia tăng sức phòng thủ.
Nhưng nó cũng vô hình gắn với mạng người...!Thiên Sở vì vậy không đồng ý, nhưng mà tỷ ấy vì tin đồn cùng với ta là một cặp đã bị khinh thường rất nhiều, không còn tiếng nói.
Chỉ có thể thỏa hiệp làm việc của hạ nhân...
Đêm đó gánh nước bẩn đổ đi, tỷ vô tình nhìn thấy đám người Trương gia làm chuyện mà ám.
Thế là bị khử...!Giang Thiên Sở có thể nói chính là sư tỷ mà ta kính trọng nhất!" - Hạ Thất Phượng chất giọng trầm buồn kể.
" Nếu đã nói là không yêu...!sao có thể tính là tình kiếp vạn lần bất phục!...!Tiểu phượng hoàng, muốn xem không?" - Xuân Thu tỏ ra vẻ thích thú nói.
" Xem gì?" - Hạ Thất Phượng có chút không hiểu hỏi lại.
" Xem tâm tư của đồ nhi ngươi!" - Xuân Thu vui vẻ nói.
" Linh lực hồi phục rồi sao?" - Hạ Thất Phượng có chút ghét bỏ hỏi.
" Một chút! Nhưng đủ để làm được..." - Xuân Thu nói xong lập tức thi triển pháp trận đưa hai người vào tâm trí Sơ Mạn.
---- Trong tâm trí của Giản Sơ Mạn ----
" Sư phụ, ăn hoành thánh không?" - Giọng của Sơ Mạn vang lên.
Hình dáng bé gái 5 tuổi đầy khả bê bát hoành thánh nóng hỏi đến trước mặt vị nữ nhân cao cao tại thượng, mặt lạnh như tờ.
Tiếp theo đó toàn là chuỗi hình ảnh hai người họ một sư một đồ ngày ngày ở bên nhau.
Đứa nhỏ ở bên cung phụng không nề hà, người lớn kia lại thờ ơ vờ không để tâm mà chăm sóc từng chút một.
Cứ thế từng ngày lớn lên.
8 tuổi cầm đàn thi họa, tài nghệ đủ đầy.
12 tuổi y thuật cao minh, cùng sư phụ trở thành danh sư xuất cao đồ.
Trăng tròn vành vạnh trở thành thiếu nữ hoạt bát, khả ái động lòng người.
17 tuổi.....!17 tuổi mặt thoa son phấn, nhan sắc khuynh đảo, khoác lên mình phượng bào kinh hỷ.
" Sư phụ, ta cuối cùng...!gả đi rồi!"
Điểm kì quái là không nhìn ra rõ dáng vẻ tân lang.
Còn có, Sơ Mạn đội khăn đỏ nhìn thẳng vào mắt Hạ Thất Phượng mà nói.
Con bé trong rất vui và hạnh phúc.
" Tiểu phượng hoàng định thần!" - Tiếng Xuân Thu gấp rút nói.
Hạ Thất Phượng vội vàng tỉnh lại sau một thoáng mê.
Cảnh sắc đó đúng là kinh diễm, khiến thần hồn điên đảo.
Tim đập nhanh khó tả.
" Suýt nữa thì ngươi bị giam lại ở nơi đó rồi! Không ngờ đến người như người cũng có thể phạm vào lỗi nhỏ này!" - Xuân Thu thở phào nhẹ nhõm nói.
Hạ Thất Phượng trầm mặc không đáp, trong lòng thầm mang rất nhiều suy nghĩ.
" Ngươi nên cẩn thận! Ta thông qua linh thức đã tra ra được.
Linh lực màu tím nhạt, khắc chế ác liệt với phượng yêu, còn có ký ấn sức mạnh của Nghĩa Phượng.
Con bé chính là tái