Nói rồi Xuân Thu và Hạ Thất Phượng đi đến bên giường, thử bóp cổ để xác thân ngạc chết ...nhưng mà....
* Vèo * tiếng lướt trong không khí.
" Thôi xong, không chạm được vào thực thể!" - Xuân Thu nhìn thấy tình hình liền mệt mỏi nói.
Hạ Thất Phượng cũng hết sức suy tư.
Tuy là hôn lìa khỏi xác nhưng theo lý thường thì chính y vẫn sẽ chạm được vào xác thân của chính mình.
Huống hồ bản thân tu tiên lên vị thần, vốn đã có thể chạm vào vạn vật.
Đằng này nó lại xuyên qua bàn tay.
Không động tới được.
" Đúng rồi!...!Ta bị hớp mất một phần hồn!" - Hạ Thất Phượng nhận ra liền nhanh chóng nói lên
" Đúng ra! Vậy phải lấy lại phần hồn đó ngươi có thể chạm được.
Mau lấy lại đi!" - Xuân Thu có chút mừng rỡ vì có hướng giải quyết nói.
" Cách lấy lại là..." - Hạ Thất Phượng nói tới đây bỗng dưng trầm lại.
....! Cách lấy lại....!thường thì bắt đầu từ hành động gì thì khi giải chỉ cần lặp lại hành động đó là được....!Vậy cách giải chính là...!hôn Sơ Mạn.
" Được rồi ta không biết gì hết! Ta nhắm mắt, ta không nghe thấy gì cả! Các người làm gì thì làm đi!" - Xuân Thu vô cùng ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác nhắm mắt bịt tai lại rồi cũng biến mất
Thấy người đã đi, Hạ Thất Phượng mới bắt đầu hít lấy hít để không khí để bản thân được bình tĩnh...!Y nhìn chằm chằm vào Tiểu Sơ Mạn đang vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi...!Thật khó ra tay với cái dáng vẻ thiếu nữ 17 này của con bé.
Nếu là dáng vẻ như đứa bé 5 tuổi lúc bình thường thì Hạ Thất Phượng có thể tự lừa dối mình rằng đó chỉ là cái hôn yêu của sư phụ dành cho đồ nhi...!Dù hơi mất mặt nhưng cũng rất hợp tình hợp lý.
Nhưng đây đã là lúc nào...!còn do dự thì sẽ chết thật.
Hạ Thất Phượng cứ như vậy mà khẽ khàng ngồi xuống gần, đối diện với Giản Sơ Mạn.
Người chầm chậm nghiêng đầu, đặt môi mình lên môi đứa trẻ.
Cảm giác này...!cũng mềm quá rồi!
Cứ như vậy mà như mất hết lý trí.
Y từng chút một cử động môi, cảm nhận thêm từng chút, từng chút một sự mềm mại trên đôi môi người kia...
Giản Sơ Mạn trong cơn mê man cũng như mất đi ý thức, một luồng điện như tê dại truyền vào người.
Có cái gì đó nút lấy môi cô, mềm mềm lại liên tục, nó khiến cô hơi thở không đều nhưng không hề khó chịu ngược lại là một cảm giác rất thích.
Cứ như vậy mà đáp lại sự si mê của người kia, cử động ở môi cũng trở nên nhẹ nhàng phối hợp.
Giản Sơ Mạn khẽ nâng mi lên, qua tầng sương mờ của đôi mắt, cô vậy mà lại thấy gương mặt của sư phụ áp sát lên mặt mình, thậm chí còn hôn cô.
Nó khiến cô vừa rất thích, k.ích thích vô cùng nhưng lại mang để một nổi lo lắng vô hình...Sợ mình lại phạm thượng, trong mộng cũng dám mơ mảng tư tình thế này với sư phụ.
Cùng càng sợ là mình chủ động, sẽ khiến người ghét bỏ.
Hạ Thất Phượng từ nãy đến giờ rất si mê, rất điên cuồng, rất hưởng thụ cảm giác k.ích thích mãnh liệt này nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa về nhắm mắt.
Đôi mắt phượng mơ hồ lộ ra vẻ yêu nghiệt vô cùng, đã nhìn thấy toàn bộ biểu cảm của người kia.
Tuy hai người đều có suy nghĩ sợ bị đối phương ghét bỏ, cũng có những suy nghĩ riêng nhưng tuyệt nhiên không tách rời môi nhau.
Cứ như thăm dò cũng là thầm níu giữ, níu thêm một chút rồi lại một chút.
Đến cuối cùng, có lẻ Hạ Thất Phượng đã chịu hết nổi.
Áp mặt đến gần hơn, y một tay đặt lên mặt lên má Giản Sơ Mạn, đôi mắt thâm tình mang đầy vẻ yêu vị mà nhìn cô.
Không hơi sững người, không biết đáp lại như nào cho thỏa, nhưng đôi mắt đã tràn ngập sự vui vẻ.
Hạ Thất Phượng như đã đọc hiểu được tâm tình người liền không kiêng dè mà tiến đến...một tay từ má trượt xuống giữ lấy cằm người, một nhẹ nhàng luồng vào những sợi tóc đen mềm như mun giữ chặt lấy Giản Sơ Mạn trong thế khóa lọng.
Một thế mà chắc chắn gương mặt và ngay cả đôi môi của Giản Sơ Mạn đều không thể lẫn tránh y.
Hạ Thất Phượng cứ thế mà điên cuồng hôn xuống, cử động mạnh bạo, liên tục mở rộng nuốt lấy.
Như thể, y muốn hút hết tư vị mật ngọt trên đôi môi này, tham lam chỉ muốn độc chiếm người này là của riêng.
Giản Sơ Mạn thấy cảnh tượng này có chút kinh hồn bạc vía.
Dù sao 17 năm rồi cũng có đâu lần nào hôn người khác, huống hồ là hôn điên dại như thế này...!Nhưng khi nhìn vào mắt Hạ Thất Phượng cô như đưa được xua dịu.
Đôi mắt như dỗ dành cô hãy yên tâm, không sao cả.
Cứ thế cô cũng không còn sợ, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, lúc trước thẩm án cũng từng xảy ra rồi.
Cứ nghĩ vậy mà Giản Sơ Mạn cũng với hai tay ôm lấy cổ của sư phụ, như muốn hai người dính chặt vào nhau, một phút cũng không chia rời...!Hai người cứ vậy lao vào điên cuồng.
Thậm chí Hạ Thất Phượng còn hơi cúi người đỡ nhẹ cô nằm xuống sàn, vai áo hơi tụt ra.
Cử động thô bạo của người khiến môi cô tê liệt ít nhiều.
Đã không còn có thể bắt kịp nhưng cũng không muốn dừng lại.
Nếu đã là mộng thì hãy thỏa mãn sự tham lam vô sỉ này tại nơi đây.
Bởi vì biết bao lâu nữa mới có thể mơ lại giấc mộng đẹp, còn ở thực tại thì làm gì có thể làm được chuyện này với sư phụ.
Hãy để bản thân tham lam một lần rồi tỉnh lại sẽ tạ lỗi với y sau.
Giản Sơ Mạn nghĩ thế, nước mắt cũng bất giác mà chảy ra.
Cô không muốn buông bỏ, không muốn dừng lại.
Nhưng trong lòng cô sư phụ cao quý như vậy.
Cô như vầy là đang vấy bẩn người.
Nhìn thấy người kia khóc, bàn tay đặt dưới đầu đồ đệ của Hạ Thất Phượng nhẹ nhàng xoa xoa như vỗ về dịu ngọt.
Nơi ở môi cứ thế rời nhau.
Điều đó càng khiến trong lòng Giản Sơ Mạn có một cái đó hụt hẫng đau lòng, cô khóc ngày càng nhiều nhưng không dám lên tiếng, chỉ biết đầy tiếc nuối và buồn bã nhìn sư phụ.
Đôi tay đang ôm lấy người cũng rụt lại giữ ở nơi lồng ng.ực, bàn tay này đã giữ lấy ái muội giữa cô và sư phụ.
Lúc hôn, Giản Sơ Mạn không tự chủ được mà sờ loạn gáy cổ rồi đến lưng của y, đôi lúc hơi thở trở nên khó khăn cô còn cào cào khẽ lên người người để báo hiệu....!Con bé cứ thế mà đau lòng nhắm mắt lại, nước từ khóe mắt không ngừng trào ra.
Vĩnh biệt một giấc mộng đẹp.
Bàn tay nơi đỉnh đầu Giản Sơ Mạn vẫn chưa rời đi, như tay khác đã không còn nằm ở nơi cằm nữa.
Nó vuốt nhẹ tóc lại lướt nhẹ qua xương hàm mảnh mai.
Không quá lâu, có thứ gì đó mềm mềm ấm nóng chạm vào nơi mí mắt cô, từ mắt trái rồi đến mắt phải...!Cô không dám chắc chắn nhưng cũng mơ hồ đoán ra...!đó là môi của sư phụ.
Cứ suy nghĩ mà cô lại không muốn tin, muốn mở mắt ra kiểm nghiệm.
Thà đau một lần còn hơn không rõ ràng mà ôm ảo mộng.
Đập vào mắt cô là gương mặt người kí ngay sát mặt nhìn.
Đôi mắt lại dịu dàng an ủi.
Phần da đầu của Giản Sơ Mạn lần nữa tê dại.
Vẫn chưa kịp hết bất ngờ đã thấy người lại cúi người.
Phần lưỡi nóng ẩm nhẹ nhàng li.ếm đi nước mắt giàn giụa trên mặt cô.
Từ má rồi đề khóe mắt, vô cùng ân cần chiều chuộng.
Giản Sơ Mạn ngỡ ngàng rất nhiều, nhưng người kia cũng không có ý