Đây là lần đầu...!Lần đầu sau khi trưởng môn lên ngôi, Phục Linh sơn mới có một lần xuất sơn như này.
Đoàn người cứ thế đã theo đường núi rời khỏi thượng sơn.
Phục Linh sơn vô cùng rộng lớn.
Muốn vi hành rời khỏi cũng phải một canh giờ.
Sở dĩ bình thường có thể có đệ tử báo tin từ hạ sơn lên đỉnh núi là vì tu vi tốt, bằng không vừa phi đến trung sơn đã đứt hơi mà chết rồi.
Cảnh vật nơi đây rất đẹp.
Lúc mấy người Tam gia đến đã cải tạo nó không ít, không còn âm u lạnh lẽo mà có rất nhiều màu sắc.
Hoa hoa thảo thảo vô cùng sinh động.
Còn có những dược liệu quý.
Mấy linh thư cũng dần chịu lộ diện chứ không còn lẫn trốn.
Trông rất tươi vui hòa nhã.
Không dám so gì với bồng lai tiên cảnh.
Nhưng đây lại rất có dáng vẻ của một nơi trong lành ấm áp...!Có được khí chất tu tiên thanh cao mà nó nên vốn có.
" Sơ Mạn! Muội đang tập luyện ngưng tụ linh lực sao?...!Quan cảnh rất đẹp, trưởng môn cũng không có ở đây! Thả lỏng một chút đi!" - Tiếng Nguyệt Ly lo lắng nói.
Giản Sơ Mạn cũng vừa hay làm xong việc muốn làm, buông lỏng hai tay xuống cười đáp:
" Vậy sao?...!Đúng là đẹp thật!" - Con bé tùy tiện đáp.
Từ nãy đến giờ Sơ Mạn luôn tập trung linh lực giữa hai lòng bàn tay, mắt nhắm nghiền như đang vận linh làm gì đó.
Một thứ gì đó nhỏ nhỏ mềm mềm lông lông sờ lên giữa trán con bé.
" Gâu...!Xem ra là bị ép tập luyện tới ngốc rồi! A Phượng cũng thật là!" - Là giọng của Tiểu Ái.
Tiểu Ái đang trong hình hài bạch khuyển, đưa chân trước lên sờ trán Sơ Mạn, dưới chân có lớp đệm mềm mềm hồng phiếm, trong đáng yêu phải biết...!Nó nói xong liền thu chân về, nằm ngay ngắn ngáp dài trên đùi Lam Phong, để cô vuốt lông gãi lưng cho.
" Thật sao?...!Tiểu Ái, ngươi không phải đã lớn rồi sao? Sao lại không hóa hình người nữa?" - Giản Sơ Mạn hồn nhiên hỏi.
" Hức...ta mới không thích cái dáng vẻ đó.
Cũng không phải đại nhân giống A Phượng, càng không cao ráo.
Vậy thà mang dáng hình một tiểu cô nương vui đùa qua ngày còn sướng hơn....!Trưởng thành ngoài có thể nói chuyện khi ở hình dạng bạch khuyển ra thì chẳng có gì hay ho nữa!...!Thật là chán!" - Tiểu Ái ngáp ngắn ngáp dài đáp.
" Những ngày này ngươi chắc ngủ không đủ giấc! Có việc gì sao?" - Giản Sơ Mạn lại hỏi.
" Mới không có! Ở trong tẩm cung của ta nó không ăn thì chỉ biết lăn ra ngủ.
Cùng lắm thì đi lùa gà cùng mấy cung nữ.
Chỗ nào trong tiều tụy!" - Lam Phong cười cợt nói.
* Ngoằm *
" Đừng có mà nói xấu ta!" - Tiểu Ái đanh đá cắn lại tay Lam Phong một cái.
Mấy người trên xe không khỏi bật cười.
Dáng vẻ của Tiểu Ái lúc nào cũng vậy, không khác đi được một tí.
Cáu một chút là lông đuôi dựng hết lên.
" Ta còn đang buồn đây!...!A Phượng vậy mà ban nãy không nhớ đến ta!" - Tiểu Ái giọng điệu yểu xìu xuống nói.
" Không có! Sư phụ thi thoảng vẫn làm mấy thói quen khi ở cạnh ngươi...! Ví như cứ tập luyện xong sẽ quay lại nhìn tầm tầm đất, hay là khi ăn cơm vẫn hay quên mà dặn ta chừa một ít để ngươi về có cái mà ăn.
Có lần y cùng ta ra ngoài tập một chuyến, mua y phục cũng bất giờ quay người về sau hỏi có cần mua cho ngươi gì không!...!Chỉ là mỗi lần làm vậy, người ấy lại nhớ ngươi đang ở cùng Lam Phong ở hoàng cung, cho nên dần tập cách thích nghi...!Có lẽ ban nãy quá vội lại có biến sự, người vẫn tưởng ngươi ở hoàng cung nên mới không nhắc đến!" - Giản Sơ Mạn cố gắng giải thích.
" Là vậy sao?" - Tiểu Ái chán chường nói.
" Giang Nguyệt Ly!...!Bổn công chúa không làm khó trẻ con...!Nhưng vẫn có một lời muốn hỏi ngươi...!Vị trí Thất công chúa này, ngươi nghĩ kĩ chưa?" - Lam Phong thở dài bình tĩnh chứ không còn căng thẳng với con bé như trước mà nói.
" Đợi cô ấy quay về, ta nhất định sẽ trả lại...!Mệnh vua lời cha, ta thật sự không thể cãi lại.
Vẫn mong Tam công chúa người...!Hiểu cho!" - Nguyệt Ly có chút sợ sệt nói.
" Trước giờ ta luôn nghĩ...!Ngươi vẫn là một đứa trẻ, còn bồng bột.
Không ngờ trong chuyện này, lại có thể nghĩ được như vậy!" - Lam Phong thở dài nói.
"