Ngựa của y đi dần chậm lại, đến mức song song với cổ xe phía sau.
Hình như là có việc.
" Trưởng môn! Làm sao thế?" - Lam Lan lo lắng hỏi.
Y không đáp nhưng trạng thái dường như không ổn, nét mặt không phải uể oải nhưng trong rất buồn ngủ, cả người cứ phải khom khom xuống áp sát lưng ngựa.
Những Tử Điệp Linh kia đúng là tô điểm thêm giúp y trong đẹp mỹ mãn, thậm chí hút hồn người không ít.
Nhưng mà y lại như có vẻ lẫn tránh chúng, sắc mặt không quá tốt.
Lam Lan nhìn sơ qua cũng đã rõ tình hình.
Lập tức thi pháp phong hệ, đánh tan biến những con bướm kia.
" Hay là người lên đây đi.
Ta sẽ thay người!" - Lam Lan nghiêm túc nói.
" Không cần!...!Một chút nữa là tốt rồi!" - Hạ Thất Phượng cứng nhắc đáp, sắc mặt cũng đỡ hơn đôi chút.
" Quả thật linh lực của con bé ít nhiều vẫn là ảnh hưởng tới ngươi.
Tuy là không gây phản phệ nhưng mà khiến ngươi rơi vào trạng thái buồn ngủ...!Sau này tốt nhất vẫn là cẩn thận một chút!" - Giọng của Xuân Thu vang lên từ thông linh trận.
Từ lúc Lam Lan bái lễ, chọn làm người của Tam gia.
Thì thông linh trận của cô liền trở thành nơi để ba người họ bí mật bàn bạc.
" Trưởng môn ta muốn hỏi thật.
Nàng gọi bọn ta như vậy, là đang muốn làm gì?" - Liễu Hạo thẳng thắn nói.
"...! Giang Kiệt chắc chắn là biết việc của hắn rồi...!Còn ngươi...! Haizzz....!Hiện tại ta đang dùng 200 đệ tử của ngươi canh giữ Phục Linh sơn.
Cho nên cũng nên vuốt mặt nể mũi." - Hạ Thất Phượng thở dài nói.
" Đó là toàn bộ?" - Liễu Hạo khó tin hỏi lại.
Đúng là khó tin.
Là một trưởng môn, y muốn gọi ai bảo vệ môn phái chẳng được, đó không chỉ là nhiệm vụ mà còn là trách nhiệm.
Cho nên không cần thiết phải giữ mặt mũi gì cho ai cả.
Nói như vầy chỉ là tìm một lý do cho qua thôi.
Y không trả lời, dường như không muốn nói gì thêm vấn đề này nữa.
Cho nên Liều Hạo cũng tinh ý nhận ra, không tiếp tục truy vấn.
" Lúc nào cũng là thế này.
Lớn rồi không còn nét khả ái nào hết.
Thật là nhớ Tiểu Ngân Hạnh năm xưa đó nha!...!Hạ Thất Phượng, lời năm đó hai người bọn ta nói, muội còn nhớ không?" - Giang Kiệt bắt đầu pha trò để làm dịu không khí.
" Là cái nào?...Là cùng nhau phi lên thượng tiên, hay là cùng chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, hay lại là cùng nhau trừ yêu diệt ma...!Cùng nhau dẹp loạn chốn thế gia hiểu ác!" - Hạ Thất Phượng nửa đùa nửa miệt mà nói.
Trong lời nói ý tứ rất nhiều.
Tuy không biết là những lời bọn họ từng nói với nhau thật không, nhưng thật sự nếu là thật thì y quá biết cách chọn lời để nói rồi.
Cái trước xoa câu sau liền đánh.
Thật sự như sát muối vào tim kẻ bội ước.
" Không phải!...!Là lời cái mà muội năm đó vẫn chưa trả lời bọn ta!" - Giang Kiệt lần đầu cười khổ, buông bỏ vò rượu xuống, mắt hơi ngấn lệ đau buồn nhìn t mà nói.
Ánh mắt y không hề lẫn tránh.
Nhìn hắn rồi lại nhìn Liều Hạo.
Sau đó thở dài nói:
" Nhiều năm như vậy? Sao vẫn chỉ có câu hỏi này?...!Đừng khiến ta khó xử.
Tiểu hài tử và thanh thiếu có khác biệt rất lớn.
Để nó là một kỉ niệm đẹp đi! 3 người chúng ta đều lớn rồi!" - Hạ Thất Phượng không hề có chút giao động đáp.
" Đúng là câu trả lời tiêu chuẩn của sách giáo khoa! Đem nó ra so với mấy lời từ chối khác đúng là không lệch chút nào!" - Giang Kiệt cười khổ đáp.
" Đại ca! Huynh cười khổ gì chứ? Nhìn huynh uống rượu còn dễ nhìn hơn đó! Mau chóng thu lại cái nét mặt đó đi!" - Giang Thành có hơi khó chịu nói.
" Câu cuối cùng!....!Tiểu Ngân Hạnh!...!Ta và Liễu huynh...." - Lời của hắn vừa thốt ra một nửa liền bị nghẹn lại ở cuống họng.
" Ngươi có thể so được hắn sao?" - Hạ Thất Phượng cũng lạnh lùng, tuyệt nhiên thẳng thừng đáp.
Đúng là so không được.
Dĩ nhiên, hỏi vấn đề này với Hạ Thất Phượng thì phải bỏ qua vấn để tình cảm.
Y làm gì có tim để mà động lòng với ai.
Không so được chính là vì.....
Giang Kiệt là dòng thứ 2 của Giang gia, trời sinh đã thấp kém hơn, phải làm con cờ trong tay người khác.
Liễu Hạo thì lại là con trai duy nhất của Liễu gia, từ khi sinh đã là phú quý vinh hoa, thiếu gia của một gia tộc thế nhân.
Giang Kiệt gặp Hạ Thất Phượng vào lúc y 8 tuổi.
Còn Liễu Hạo từ sớm đã theo y học