Cứ vậy mà một đêm không mấy vui vẻ trôi qua.
Một đêm thật dài, thật sự mang đến quá nhiều thứ khiến con người ta không khỏi suy nghĩ.
" Tiểu Sơ Mạn!...!Muội mau tỉnh lại...!Mau tỉnh lại...! Trưởng môn có chuyện rồi!" - Giang Nguyệt Ly gấp rút gọi con bé dậy.
Thức khuya một đêm, lại khóc sướt mướt đến mức mắt cay khó mở như thế này...! Thật sự khiến đầu ong ong không thể tỉnh táo nổi.
Nhưng mà hai từ trưởng môn kia mới là thứ khiến con bé bắt buộc phải tỉnh lại.
" Làm sao? Sư phụ ta làm sao?" - Giản Sơ Mạn có chút hoảng bật người dậy hỏi.
" Mau ra ngoài xem.
Người ấy bị ép lên giữa tế đàn, không ai lôi ra được.
Mọi người đang cố giúp sức kia kìa!" - Giang Nguyệt Ly vội kéo con bé ra ngoài.
Bên ngoài người vây chật kín, chính tại nơi có bài vị trang trọng nhất trong động.
" Các ngươi đừng tiến vào!...!San Vy, Thương Nhiễm mau lập kết giới." - Xuân Thu sốt ruột nói.
Hai người họ bèn nghe theo, lập tức tạo kết giới ngăn cách thật cao...!Bên trong kết giới, một pháp trận vô cùng kì quái tà đạo xuất hiện, còn có một thi hài nữ mặc áo trắng đã nhuốm đỏ, đen ngòm đầy căm phẫn bóp lấy cổ y nhấc cao y lên giữa không trung bằng chính linh lực của chính mình.
" Có chuyện gì vậy?" - Giản Sơ Mạn lo lắng hỏi.
" Tiểu Sơ Mạn ta xin lỗi muội.
Ta không cố ý đâu...!Hôm qua trưởng môn có dặn không được đến gần bài vị và cái hồ kia.
Ta nhất thời hồ đồ, nhìn thấy châu ngọc ở nơi đó phát sáng, không kiềm lòng được mà tiến lại sờ lấy...!Trưởng môn từ lều ra ngoài trong thấy bèn kéo ta ra, không ngờ bị nữ quỷ kia tóm được....!Ta xin lỗi ta xin lỗi...!Ta thật sự không cố ý!" - Một môn sinh Giang gia mếu máo nói.
" Sao chứ?" - Giản Sơ Mạn có vẻ như tức giận đáp.
* Ực...!Hộc..hộc..* tiếng ức ách thở d.ốc.
Là tiếng Hạ Thất Phượng khó khăn hít thở khi bị người kia càng ngày càng ép chặt...!Không phải chứ, đây còn là y sao?...!Tuy nói y bị phế rồi nhưng mà cũng không yếu đến mức này, đánh với gấu linh còn có đủ thân thủ, bị ép vừa đường cùng vẫn sẽ có cách thoát ra.
Sao mà bây giờ lại không có chút phản kháng.
" Lập đàn phong ấn! Mau chóng lập đàn phong ấn!" - Xuân Thu quấn quýt lên nói.
" Không được!" - Y khó khăn gằng lên.
" Tiểu phượng hoàng!...!Nữ đầu kia ngươi mau dừng tay lại!...!Ngươi muốn giết cháu của bổn cung sao?" - Xuân Thu tức giận quát.
* Grừ grừ * thi hài đó không đáp, chỉ tiếp tục gầm gừ đầy căm phẫn.
" Út di nương...!Chư vị tiền bối...!Là Tiểu Thất dẫn họ vào đây...!Là con không nghĩ chu toàn...!Mạo phạm đến tự an nghỉ của mọi người...! Ứ...ặc.." - Hạ Thất Phượng cố gắng nói từng chữ thật rõ ràng nhưng càng ngày cành bị bóp chặt lại còn nhấc y cao thêm.
" Nữ đầu!...!Ta biết các ngươi có oán hận khó nguôi.
Nhưng cũng phải biết lý lẽ đúng sai...!Ngươi muốn nhà ta tuyệt hậu sao?" - Xuân Thu quát lớn.
Thật là nguy hiểm...!Y vậy mà từ chối phản kháng, cắn răng chịu đựng bị thi hài kia ngược đãi...!Xem ra phải ra tay một chút, giúp đỡ y.
" Hạ tiểu cô nương đừng gọi gấu linh!...!Đây là người của Phù Nguyệt động...! Không thể mạo phạm...!Ta và San Vy liên thủ vòng ngoài...!Liễu phương diệc, Giang thượng phẩm hai người nhắm chuẩn thời cơ kéo a tỷ ra ngoài!" - Thương Nhiễm suy xét nói.
" Khương thị vệ!...!Ta cảm thấy không thỏa đâu...!Không thể dẫn dụ được thi hài này...!Chẳng bằng chúng ta xông lên!" - San Vy có chút nóng vội.
" Không được!...!Như vậy quá nguy hiểm cho tỷ ấy!"
Cùng lúc đó, pháp trận tà đạo dưới đất đột nhiên thoát ra tà khí dị biệt, có công lực to lớn đẩy lùi mọi thứ về phía sau.
Kết giới cùng đám người kia đổ rạp không thể bò dậy, như bị ghì chặt dưới đất, không thể chống cự.
" Ngươi không phải nói sẽ rửa hận cho gia tộc sao?...!Hiện tại thì sao?...!Dẫn thù vào tận nơi...!Đúng là được lắm...!Vậy thì nếm trải đau đớn mất mạng đi..." - tiếng âm trầm thều thào vô định phát ra, rất hỗn tạp có giọng nam, giọng nữ, già trẻ đều có đủ, không thể nghe ra rõ được nữa.
Tiếng nói khiến người ta cứ dờn dợn sống lưng.
Một màn khí lạnh bao phủ chiếm lấy.
* A * tiếng gào thất thanh của Hạ Thất Phượng.
" Ngươi điên rồi buông con bé ra!" - Xuân Thu bị nằm ghì dưới đất nhưng không khỏi bất mãn lên tiếng.
Sức mạnh tà ác tấn công vào người y, đẩy đôi cánh phượng vàng kim rực lửa thoát ra ngoài.
Phượng hoàng có 9 mạng, mỗi mạng được tượng trưng bằng một cái lông vũ đặc biệt gọi là phượng linh...!Nhưng mà trên đôi cánh đó chỉ còn lại duy nhất một chiếc...!Tức là y chết đi sống lại cả thảy đã 8 lần, y chỉ còn được đúng một cơ hội cuối cùng nữa thôi.
Phượng linh dần bị kéo ra khỏi cánh, cảm giác như rốc lấy xương cốt ra khỏi cơ thể người.
Vô cùng đau đớn...!Không có linh lực yểm trợ, con đau đó là quá sức đối với y...!Mới có tiếng hét thất thanh đó.
Chiếc lông vũ với họa tiết đặc biết, sáng rực lại trong veo bị tà khí vây lấy...!như giam lại, phong ấn vào chính bên trong pháp trận tà đạo kia...!Linh lực trong nó bị pháp trận vây lấy, dần chìm sâu chìm sâu rồi biến mất cùng nó.
Nhưng mà người kia vẫn chưa hề rời đi.
Vẫn ở đó trút giận lên người Hạ Thất Phượng.
Ánh mắt ả thâm sâu khó dò đầy căm ghét nhìn y khó khăn xoay sở.
Sắc mặt của y dạo này mới trở nên có máu một chút bây giờ lại trở về dáng vẻ nhợt nhạt xanh xao, mồ hôi chảy đầy, môi trắng bạch, vô cùng yếu ớt.
Cũng đúng, cảm giác bị rút đi một cái xương sườn trong lúc còn tỉnh táo thật sự quá mức đau đớn.
Chiếc lông vũ đó có thể là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của y, bởi lẻ bây giờ y phế võ đương nhiên sẽ có muôn vàn nguy hiểm vây quanh khó có thể tránh khỏi.
Vậy mà...!Vậy mà cũng bị lấy mất rồi.
" Ngươi là đang mặc Háp Phục đúng không!...!Loại thánh phục như vậy không thể bị vấy bẩn...!Nhưng mà dù sao ta cũng chết rồi, chả còn gì nữa cả.
Ngươi cứ từ tự hưởng thụ đi!" - Nữ đầu đó thâm độc nói.
Ả ta dùng linh lực siết chặt lấy cổ y hơn nữa.
Quăng cả người y vào tảng đá, háp phục kia bị bụi đá dính phải, bẩn lấy một khúc.
Một luồng sức mạnh dị biệt không mang màu đen kịt như linh lực của nữ đầu nhấc y lên.
Chân thân phượng hoàng như bị kéo hoàn toàn ra ngoài.
Bốn cây trâm vô ảnh sắc nhọn không kiêng dè đâm đúng vào vị trí tim y, một tiếng thịch thật mạnh.
Giống như tiếng tim quặn thắt đầy đau đớn.
Nữ Đầu đó vẫn không dừng tay, tiếp tục quăng y vào một bãi lầy gần đó.
Lần này thì không chỉ y phục, là để cả thân người y cũng không tránh khỏi.
Kết quả lại càng thảm hơn, một đạo linh lực uy vệ phóng từ trời cao xuống như muốn đốt cháy y, tiếng y gào rền vang cả vùng trời.
" Nhớ kĩ!...!Ngươi chỉ được tiến chứ không được phép lùi!...!Hãy nhớ lấy những gì cha anh phải bỏ ra...!Nhớ cho kỹ!" - Nữ đầu đó cay nghiệt nói rồi ném y lại trước mặt.
Lần này chân thân phượng hoàng không đủ linh lực để ở bên ngoài, liền chui ngược vào cơ thể y.
Hai cánh vẫn chưa thu kịp, nhưng y cũng không cầu nó sẽ thu.
Cánh cứ vậy mà đỡ thay cho bộ y phục kia không tiếp tục chạm đất...! Nhưng bù lại, phần cánh đập thẳng xuống nền, như muốn gãy, muốn phế đi, đau đớn khôn xiết...!Nhưng cơn đau này có lẽ còn tốt hơn rất nhiều so với những gì sẽ phải hứng chịu, nếu như mạo phạm bộ y phục này.
" Tĩnh Âm Hoàn! Ấn!" - Tĩnh Nguyệt kịp lúc thi chú mở ra pháp trận khác phong ấn thi hài kia lại.
Mọi áp bức của người kia mới coi như mất dần đi rồi tan biến.
Người người mới có thể đứng dậy không bị linh lực áp chế đè nặng.
" Tĩnh Nguyệt sao đến bây giờ bà mới ra tay chứ?" - Xuân Thu tức giận nói nhưng vẫn là tranh thủ đi đến chỗ Hạ Thất Phượng trước.
" Còn bà không phải linh lực cao cường lắm sao? Đến cháu mình cũng cứu không nổi! Ta không được như bà, muốn xuất hiện à xuất hiện, muốn động linh là động linh...!Hay cho cái danh thánh mẫu cuối cùng người trong tộc cũng trị không được! Phải chờ bà già này ra tay!...!Mà nha đầu kia, không chết chứ!" - Tĩnh Nguyệt cũng đanh đá đáp nhưng vẫn hỏi han đến y.
Thánh nữ hay người đứng đầu tộc sẽ thề không sát hại, cũng không áp bức chính tộc nhân của mình.
Nói chung đó là sự bảo vệ toàn vẹn, không để họ chịu bất kì tổn thương gì về mặt thể xác.
Cho nên Xuân Thu hay chính Hạ Thất Phượng đều không được phép ra tay với bọn họ.
Theo như ban nãy, chắc hẳn thi hài kia cũng là oán niệm của tất cả tộc nhân tử trận mà thành.
Cho nên họ mới không phản kháng.
" A tỷ! Không sao chứ! Cánh của tỷ hình như gãy rồi!" - San Vy lo lắng nói.
Lam Phong nhìn thấy cảnh này không khỏi đỏ mắt, lập tức dùng linh lực độ khí cho y.
Dù sao phong hệ vẫn nhuận