" Oa\~ Mệt chết ta rồi!...!Đường sao mà dài quá vậy?" - Giản Sơ Mạn tự mình nghĩ thầm.
" Tiểu Sơ Mạn muội không sao chứ?...!Muội ói cả chặng đường nãy giờ! Say xe sao?" - Giang Nguyệt Ly quan tâm hỏi han.
Giản Sơ Mạn thân xác rã rời nằm vật vờ trên khung cửa như sắp chết đến nơi.
" Tối qua ta đã bảo đừng ăn quá nhiều rồi không nghe!...!Ngươi cứ ngơ ngơ rồi ăn hết cái này tới cái khác, giờ thì sốc ói cả ra rồi chứ gì!" - Tiểu Ái khoan thai khoanh hai chân trước nằm gọn trên đùi Lam Phong ghét bỏ nói.
" Có tin ta ói vào người ngươi!" - Giản Sơ Mạn nhỏ tiếng lẩm bẩm.
" Tiểu nha đầu! Ta là bạch khuyển thượng phẩm linh thú, tai rất thính.
Ngươi nghĩ lời lí nhí đó ta có nghe không?" - Tiểu Ái lườm con bé nói.
" Tiểu Ái!...!Đại nhân không trách tiểu nhân! Ta sai..ta sai rồi!" - Giản Sơ Mạn liền xuống nước nhỏ nói.
Nếu là bình thường Sơ Mạn chỉ ngầm phản kích, hoặc trưng ra vẻ mặt khó ở của một đứa trẻ tuyệt rất ít khi có thái độ này.
Là do tâm trạng từ đêm qua tới giờ không tốt sao?
" Đoàn ngựa đã dừng hơn một khắc rồi!...!Tiểu Thất và Tự Cổ công chúa đi đâu rồi chứ?" - Lam Phong có chút lo lắng nhìn ngó ra bên ngoài nói.
" Chắc là...!có việc.
Vả lại không phải ngươi không biết, mã binh chủng của A Phượng có chế độ nghỉ ngơi không như những con ngựa khác, chạy suốt một quãng dài phải để chúng ăn uống nghỉ ngơi lấy sức nữa!...!Còn không phải vì ngươi dùng Phi Thiên Lộ thì bây giờ chúng ta đâu phải đi đường xa như vậy!" - Tiểu Ái cáu kỉnh nói.
" Cái đồ heo béo này! Còn không phải lúc đó ngươi nằng nặc đòi nhanh chóng tới nơi!...!Giờ đổ hết cho ta à.....!Mà này, ta cứ cảm thấy ngươi là lạ!..
Ai ức hiếp ngươi!" - Lam Phong lập tức đáp lại nhưng vẫn quan tâm hỏi han.
" Ta là chó không phải heo! Cẩn thận cái miệng của ngươi!...!Ta như vầy tất cả là vì ngươi!...!A Phượng đuổi ta đi rồi....!Ngươi nói xem, sao con người người ấy có thể thất thường như vậy!...!Nói chuyện với ta cũng rất nặng lời...!Dựa trên những gì ta biết về người ấy những năm nay thì có lẽ sắp có chuyện rồi.
Không muốn ta can dự mới đuổi ta đến phủ của ngươi sống...!Bên cạnh người 14 năm, nhưng mà biết về người cũng không tường tận.
Câu chuyện của người, cuộc sống thật của người, thân phận của người...!Ta đều không rõ, chính ta cũng chỉ nghe tam sao dị bản kể lại thôi...!A Phượng không có nói cho ta nghe, phu nhân cũng không kể, có lẽ chỉ có người mới biết được bản thân thật sự như thế nào....!Nhưng mà trước giờ vẫn chưa từng đối xử với ta như vậy...!Chẳng lẽ lần này chuyện lớn lắm sao?" - Tiểu Ái tủi thân nói rồi quay lại rút người vào vòng tay của Lam Phong, để cô v.uốt ve vỗ về.
Thì ra không chỉ Giản Sơ Mạn bị y chối từ.
Ngay cả Tiểu Ái cũng vậy....!Rốt cuộc y có việc gì không muốn cho người khác biết.
" Ngay cả ngươi cũng không rõ, nhưng mà ta thấy mỗi lần bên cạnh y xuất hiện thêm một người, ngươi cũng không có phản ứng lạ! Theo lẽ thường nếu ngươi không biết trước, ngươi phải cảnh giác chứ!" - Lam Phong khó hiểu hỏi lại.
" Ta quen rồi!...!Dần cũng phải tập làm quen thôi.
Ban đầu ta cũng rất bất ngờ, có phản ứng nhưng mà về sau thì không còn nữa....!Bản thân ta được ban cho phượng ấn...!Dần cũng cảm nhận được những người nào là thân thuộc" - Tiểu Ái chầm chậm giải thích.
" Ra là vậy!" - Lam Phong nhàn nhạt đáp.
" Hai tiểu nha đầu kia!...!Ta không biết con ngươi ngốc hay giả ngốc! Nhất là ngươi đó Hạ Vy...!Đừng để ta cảm thấy được ngươi muốn mưu phản!" - Tiểu Ái đột nhiên trừng đôi mắt sắc lẹm lên nhìn hai đứa trẻ.
Lại nhắm vào ta, ta sao có thể làm gì y được chứ!...!Tuy là trước kia, Hạ Vy nguyên bản đã từng tổn thương y, nhưng mà ta sao có thể!....!Đợi đã, Hạ Vy nguyên bản??? Đó không phải là Tiểu Quang mà dạo trước vẫn thường dạy ta cách dùng linh lực sao?...!Vậy tại sao hệ thống lại sắp xếp nhân vật này đến âm thầm giúp đỡ mình chứ!!! Kì lạ...!Nhưng mà thuật cô ta dạy mình cũng chỉ để trị thương, không có gì nguy hiểm...!Bỏ đi, chắc bản thân lại nghĩ nhiều rồi.
" A hương gì mà nồng vậy chứ?" - Tiểu Ái ghét bỏ kêu lên rồi lấy hai chân trước che mũi mình lại.
" Đúng là có mùi nước thuốc khá nồng!" - Giang Nguyệt Ly cũng nhận ra liền khẳng định.
Từ xa xa trong bìa rừng thấy một nam tử cao lớn bê một bát nước đen nóng hổi bước đến bên khung cửa sổ, đó là Thương Nhiễm...!Hắn thật sự cao.
Bình thường đã thấy hắn rất cao lớn, nhưng mà bây giờ ngồi trên xe ngựa lại càng thấy rõ hơn, chắc hẳn là hơn 1m9 thậm chí là 2m.
Hắn không nhanh không chậm kê bát thuốc lại gần bên chỗ Giản Sơ Mạn.
" Uống cái này tốt cho đi đường!" - Hắn chỉ đơn giản nói.
Từ khi hắn vào điện thật sự cũng chưa từng nói chuyện với Sơ Mạn lần nào...!Hắn chỉ đôi lúc nói được vài câu với Tiểu Ái Tiểu Yêu, còn không thì chỉ đáp chuyện với Hạ Thất Phượng và Nhan Linh Lung ngoài ra thì chỉ biết im phăng phắc đi theo bảo vệ, bê vác, làm các việc nặng trong điện.
Nhưng mà sao ta lại cảm thấy hắn đối với ta...!Ghét bỏ???
" À à...!Đa tạ sư cữu!" - Giản Sơ Mạn lễ phép gật đầu đáp