" Lâu rồi không gặp!" - Hạ Thất Phượng tà mị nói, ánh mắt cũng kèm mấy phần nham hiểm nhắm thẳng về phía Hoàng Quý Phi.
Giang Anh Túc vội thở hơi lên, cả mặt mày đều gượng gạo khó coi.
Như bị bắt được thóp.
Không khỏi lo sợ.
" Hạ Thất Phượng...!Cái tên rất phù hợp.
Không ngờ gia chủ Tam gia lại là ngươi!" - Tuyên Hi đăm chiêu nói.
" Bệ hạ và quý phi hình như không tâm linh tương thông như ta tưởng...!Bệ hạ, thần nữ biết hôm nay là ngày vui nhưng mà vẫn phải mạo muội...! Người thật là không nể mặt Tam gia ta?" - Hạ Thất Phượng không hề có ý dè chừng, giọng điệu còn có chút khiển trách.
" Hỗn xược, có thần nào dám trách cớ quân như vậy!" - Hoàng Quý Phi cố gắng cắt ngang, tránh để lộ ra đầu mối.
Hạ Thất Phượng như thể không xem vào mắt.
Đôi mắt phượng bày tỏ thẳng thừng một vẻ ghét bỏ sắc lạnh nhìn bà ta.
Cái nhìn sắc đến mức khiến con người ta cảm thấy ớn lạnh, sợ hãi không thôi.
" Ngươi! ngươi..." - Hoàng Quý Phi kia tiếp tục muốn phản kháng.
" Đủ rồi! Làm loạn đủ chưa!" - Tuyên Hi đế tức giận quát.
" Nói ngươi đó, còn không mau nhận tội!" - Hoàng Quý Phi lập tức đắc ý, kênh kênh mặt ra khiêu khích.
Hạ Thất Phượng vẫn không mở lời, chầm chậm chuyển tầm mắt lên người Tuyên Hi đế.
" Nói bà đó! Còn chưa đủ sao?" - Tuyên Hi làn nữa nhấn mạnh.
" Nói ta! Bệ hạ..
Người có phải trách sai người rồi không!" - Bà ta ra vẻ ủy khuất vô tội nói.
" Hoàng cung thật là hay! Tin tức cả Yên Nam đều biết, đến Hoàng Quý Phi cũng biết nhưng chỉ mỗi bệ hạ là không hay điều gì.
Đúng là lướt dày kênh sâu, che đậy thật là tốt...!Tuyên Hi, ta không quản là người biết hay không.
Nhưng việc mà thê tử thân yêu của người làm, nếu người đã chẳng mẩy may quan tâm, để bà ta tung hoành thì cũng phải biết chừng mực.
Chuyện hôm nay người tính không xong, đừng trách ta..." - Hạ Thất Phượng nhấn nhá từng chữ nói.
" Ngươi!" - Hoàng Quý Phi kia lại cố gắng cắt ngang.
" Câm miệng!" - Y không ngần ngại dùng đôi mắt giận dữ quát.
Cả một đại điện ai cũng phải im thin thít, không dám thở mạnh.
Quả thật chuyện này trước nay chưa từng có.
Người ta đều nói Tuyên Hi đế là vui bù nhìn, chịu chi phối của Giang gia.
Yêu sủng Giang Anh Túc như bị trúng tà, trước giờ không có chính kiến.
Nên việc nào cũng là nhắm mắt cho qua.
Thế lực của Giang Anh Túc ngày càng bành trướng, người trong cung đã không có ai dám đụng tới bà ta, gặp sẽ né như né tà.
Làm gì có ai dám trước mặt bà ta quát nạt như vậy.
" Chuyện này là ta tắc trách.
Sẽ cho các ngươi một công đạo...!Hạ trưởng môn cũng đừng căng thẳng, uống chút rượu mừng cùng trẫm đi!" - Tuyên Hi từ tốn nói rồi phất tay ra hiệu cho người dâng rượu.
Một tỳ nữ bê khâu rượu đến bên cạnh y, hai tay vẫn còn run run dâng lên.
Có lẽ là bị run sợ trước tình thế, không thể quá kính cẩn với y, nếu như vậy hoàng quý phi kia về sau sẽ không tha qua.
Cũng không thể thất lễ, y là người mà ngay cả hoàng đế cũng phải nhún nhường.
Y đang xoay người, toan nhận lấy ly rượu, để xem như chỉ dằn mặt.
Không muốn làm mọi chuyện lớn hơn.
" Hảo! Được! Tốt lắm!...!Toàn bộ vũ cơ cầm sư đều lôi ra ngoài.
Mỗi người 800 gậy!" - Hoàng Quý Phi kia điên tiết, đập bàn đứng dậy quát.
* Tùng...tùng...tùng...* tiếng trống canh báo hiệu giờ mới.
* Ầm...xổng xoảng* tiếng ném đồ đến vỡ vụn.
Toàn bộ vũ cơ cầm sư kia không hề lo sợ, lập tức bước đến sau lưng y.
Một đoàn thị vệ mặc giáp tiến tới toan áp giải.
" Ai dám động bọn họ!" - Hạ Thất Phượng đã tức đến đỉnh điểm quát lớn.
Toàn bộ vò rượu bị y hất xuống đất, vỡ tan tành làm cho ai ở gần cũng phải kinh sợ.
" Ngươi định làm loạn sao? Còn dám vươn tay đến người của hoàng cung." - Hoàng Quý Phi cũng không chịu thua, lớn tiếng quát.
Lời đồn quả thật sẽ có 3 phần đúng.
Tuyên Hi từ nãy đến giờ, lúc thì tỉnh táo nhưng cũng có lúc giống như bị bỏ bùa, phản ứng rất chậm, có chút ngơ ra dáng vẻ đau nhức rất mệt mỏi.
" Bái kiến chủ thượng!" - Toàn thể bọn họ quỳ rạp xuống bái kiến y.
Đây giống như một cú vả thẳng mặt không kiêng nể gì với Giang Anh Túc.
Người của bà mà lại quỳ trước Hạ Thất Phượng.
" Người của Tam gia khi nào lại là của hoàng cung." - Hạ Thất Phượng gay gắt đáp trả.
" Cái gì chứ?" - Giang Anh Túc như ngờ nghệch cả ra.
" Hồi hoàng quý phi.
Người có nhớ năm đó người mở 8 kho lương vung ra 900 vạn lượng vàng giúp chấn hưng Giang gia.
Làm hoàng cung lủng đoạn một thời gian dài không đủ ngân sách chi trả cho toàn bộ người trong cung.
Phải chạy đến ngoại ô Đông Kinh để thuê người giá rẻ không?...!Toàn bộ những người ở đây đều là người Đông Kinh, không mang chi nhánh nhưng vẫn thuộc về Tam gia!...!Thời hạn làm việc của bọn ta là 3 năm, 3 năm tròn đã xong rồi.
Cáo biệt!" - A Tuệ nô tùy cận thân của bà ta bất ngờ lên tiếng nói.
Sau đó cũng nhanh chóng di chuyển xuống dưới.
" Ngươi!...!Hay..hay lắm! Ngươi cố tình chơi ta phải không?" - Giang Anh Túc vươn tay chỉ trỏ nói.
" Giang Anh Túc...!Ngươi đang chỉ vào mặt ai?...!Ta từ sớm đã nói với ngươi rồi, người thông minh hành sự cẩn thận, kẻ ít học thì nói ít đi...! Đủ giỏi thì làm tướng, không đủ thì mãi mãi chỉ là quân.
Ngươi một lời là muốn vây lấy Đông Kinh hạ sát ta nhưng có khó khăn vẫn là chạy đến Đông Kinh nhờ vả.
Kế này ta không