Quay về chỗ ngồi.
Chỗ xếp của họ có lẽ là theo từng điện ở Phục Linh, Hạ Thất Phượng được ngồi ở vị trí cao nhất, mà y thì chỉ có một đồ đệ nên đương nhiên là hai người ngồi chung rồi.
San Vy thì ngồi ngay kế bên cùng với Tiếu Ái.
" Tỷ! Chỉ như vậy thôi sao?...!Tỷ không định..." - San Vy quay sang nói, tay thì ra hiệu là tháo mạng che mặt xuống.
" Không sao! Đủ rồi.
Dù sao cũng không thể bứt dây động rừng! Vả lại vẫn là chưa cần thiết." - Hạ Thất Phượng nhẹ nhàng đáp.
" Ừm! Đưa hết người về Đông Kinh như vậy thì có còn ai ở lại bảo vệ tỷ không? Có cần ta giúp không?" - San Vy thì thầm nói.
" Không cần đâu.
Tự ta có tính toán...!Ăn nhiều một chút, lát nữa còn có việc khác." - Hạ Thất Phượng nói rồi tiện tay bóc vỏ một quả vải đưa qua cho Sơ Mạn.
Thật ra cũng không quá làm lạ.
Sơ Mạn trước kia theo y đều thấy như vậy.
Y cứ đem cái cây một lượt rửa sạch, bóc vỏ cẩn thận rồi lại không ăn.
Đưa hết cho con bé.
Như thế là quen tay quen chân, hoặc là hai tay không có việc gì làm thì sẽ thấy khó chịu.
" Có chuyện gì? Là chuyện kịch tính gì sao?" - San Vy hớn hở muốn biết.
" Ban nãy muội nói cũng quá hăng rồi.
Vì vậy phải có một người ra hốt vỏ.
Cho nên cứ xem đi rồi biết!" - Hạ Thất Phượng liền đáp.
Hai người họ cứ chụm đầu lại xì xầm như hai bạn nhỏ đang toan tính chuyện gì, khiến người khác rất hiếu kỳ.
Miệng không ngừng nói nhưng tay vẫn là không ngừng bóc thức ăn.
Thật ra vẫn chưa lên món gì nhiều, chỉ có trái cây thôi.
San Vy trước giờ thoải mái tiêu dao nên cũng chẳng giữ hình tượng làm gì, còn y chỉ đơn giản là bóc trái cây cho vào bát nhỏ, cũng không có gì ảnh hưởng.
Chính giữa đại điện để dịu hòa lại không khí căng thẳng ban nãy, Tuyên Hi truyền người vào múa hát để tạo niềm vui.
Ai ai cũng chăm chú thưởng thức.
" Sư phụ!...!Người...bóc hơi nhiều rồi!" - Sơ Mạn có chút kiêng dè nói nhỏ.
Không phải hơi nhiều mà là quá nhiều.
Một đĩa trái cây đều bị y bóc sạch.
Y thì không ăn, vậy cái bụng nhỏ của Sơ Mạn sao mà chịu nổi
" Hửm...!Không sao!" - Y bình tĩnh đáp rồi chia một ít cho San Vy.
Tự Cổ nằm ở sa mạc cho nên cũng ít trái cây.
San Vy vì vậy mà dù là công chúa cũng chưa từng ăn qua mấy loại.
Cho nên cô rất hứng thú.
" Hay...múa hay lắm...Hát cũng rất tuyệt!...!Ngọc Phi, ngươi là người có thiên phú về kỳ nghệ này nhất cung.
Nói vài câu đi!" - Hoàng Quý Phi lại như không có chuyện gì, bắt đầu lấy lại khí chất mẫu nghi thiên hạ.
" Thần thiếp bất tài, chỉ biết chút ít, mong hoàng quý phi đừng quá lời...!Điệu múa này...!Cũng rất đẹp, hát cũng rất tốt...!Mài giũa một chút sẽ càng tuyệt...!Cô nương kia cũng rất động lòng người." - Ngọc phi vội vàng đứng dậy đúng lễ nghi đáp.
" Ồ...!Thật sao? Ta thì lại thấy ngay cả người này và Hạ Thất Phượng.
Đều không bằng một góc của Ngọc Phi lúc khoác trên mình Háp y, múa vô cùng uyển chuyển, rất đẹp." - Giang Anh Túc như khen, nhưng cũng là cố ý đâm chọc.
" Hoàng Quý Phi quá khen rồi! Thần thiếp không dám nhận." - Ngọc Phi liền vội đáp.
" Còn ngươi thì sao? Có ý kiến gì không?" - Bà ta giả vờ ôn hòa nói rồi nhìn về phía y.
Y cũng không hề gây gắt, chỉ cười khẽ rồi đáp: " Ngọc Phi cũng là người của Phù Nguyệt động.
Đều thuộc chính mạch chi hệ Tam gia.
Đương nhiên kỳ nghệ này chắc chắn hơn người.
Lời của Hoàng Quý Phi nói...quả thật không sai!"
Vậy là chắc chắn rồi.
Không phải khi không mà ban nãy y lại nói, dù là phản tộc...!Thì ra là đang ám chỉ Giang Anh Túc đừng có động tới Ngọc Phi và 4 vị công chúa kia.
Tuy lời đáp không có gì kì lạ nhưng vẫn là thừa, ngụ ý nhấn mạnh rõ rằng đừng nghĩ đến việc có thể bắt nạt người của Tam gia.
Mặt Hoàng Quý Phi kia có chút sượng nhưng vẫn là cố tỏ ra niềm nở đối đãi.
Sau việc ban nãy, bà ta cũng không dám quá manh động.
Hơn nữa giữa bà ta và y còn có một số chuyện mà bà ta nhất định không muốn y nói cho ai biết.
Cho nên hành động cũng phải càng cẩn thận hơn.
" Hôm nay! Trên hết là sinh thần của thái tử...!Nhưng vẫn là song hỷ lâm môn.
Ngày này cũng là ngày lành...!Ta và bệ hạ suy xét đôi chút, trước toàn thiên hạ tuyên bố một việc...!Nguyệt Ly con ra đây!" - Bà ta vui vẻ nói.
Nguyệt Ly nghe gọi cũng rất căng thẳng.
Thấy thái độ và tính tình của Giang Anh Túc ban nãy cũng không tốt.
Sợ rằng biểu hiện của bản thân làm bà ta tức giận, thì sẽ không gánh nổi hậu quả...!Con bé càng sợ hơn việc lừa mình dối người, nhận lấy thân phận Thất công chúa này.
Cho nên vẫn là vô cùng lo sợ, đầu không dám ngẩng cao, cứ cúi gầm xuống.
" Haizzz...!Đến một hớp nước cũng không trọn vẹn!" - Hạ Thất Phượng thở dài nói rồi vội đưa cốc nước ra sau mạng che mặt, hớp một hơi cạn sạch.
Y cũng nhanh chóng đứng dậy, đi về phía Nguyệt Ly.
Đứng phía sau con bé như hậu thuẫn.
" Trưởng môn!" - Nguyệt Ly có chút run run, trên mặt lộ vẻ cầu cứu nói.
" Ta đã hứa sẽ làm Háp Ky Nữ cho ngươi ngày hôm nay thì sẽ không nuốt lời...!Đi thôi!" - Y lạnh nhạt nói.
Nguyệt Ly cũng lấy đó làm yên tâm.
Mấy ngày trước đúng là y có nói sẽ thay Mặc Việt Cơ bảo vệ con bé, cho nên với bản tính của y thì sẽ không bao giờ nuốt lời.
Như vậy, dùng hết dũng khí nội tại trong cơ thể mà bước xuống.
" Bái kiến hoàng đế bệ hạ...!Hoàng Quý Phi!" - Giang Nguyệt Ly rụt rè thốt lên.
" Đứa trẻ này...!vẫn là còn nhỏ.
Nhút nhát không thôi.
Nhân gian đều biết, Thất công chúa mệnh khổ.
Từ lúc sinh ra đã mang ác mệnh phượng yêu, sau đó lại không may chết yểu...!Để có thể giảm bớt đau thương.
Bệ hạ đã không ít lần hao tâm tổn sức mang vài đứa trẻ an ủi Ngọc Phi, cùng lúc đó là thực thi nghi thức tách lấy thức thần.
Để con bé có thể tiếp tục được tái sinh mà không phải mang theo kiếp nạn này...!Cũng đã hơn gần 20 năm rồi, cuối cùng cũng tìm thấy...!Chuyển sinh kiếp tiếp theo của Thất công chúa là Giang Nguyệt Ly đây." - Bà ta vừa như vẻ tự nhiên nhưng cũng phải chú ý đến