Hôm đó quả thật là một ngày đầy sóng gió.
Sau khi tế đàn thành công thiên đế đã xuất hiện.
Ông cũng không thể làm được gì hơn mà chỉ có thể xoa đầu an ủi y sau đó liền phải lập tức về trời.
Trước khi đi chỉ để lại một bông hoa cho Ngọc Phi.
Xem biểu hiện lần này thì không thể sai được.
Tuyên Hi thật sự bị hạ cổ hoặc thứ gì đó khiến ông ta chịu chi phối của Hoàng Quý Phi.
Cho nên không mất quá nhiều thời gian, chiếu chỉ thảo phạt Tam gia đã được viết nên, còn được in lằn mọc đỏ.
Chỉ có điều, bông hoa kia để lại cho Ngọc Phi khiến cho người người trên dưới không dám manh động.
Không kẻo hóa khéo thành vụng lại càng bất lợi cho chúng.
Một ngày tứ thế trôi qua.
Đêm lại xuống.
Cơ thể y đã trở về là thân xác của người phàm mắt thịt không hơn không kém.
Mệt lã nằm bất động.
Liên tục phải có người túc trực cạnh bên.
Hắc Bạch Vô Thường ban đêm vẫn không yên tâm mà nán lại, các việc đều phân phó cho tiểu quỷ làm, họ thì ở đây trông y.
Nhưng ngoài Thượng Vy, một y sĩ thì không kẻ nào được vào trong.
Phải đứng xa phòng y 50 mét để tránh linh lực hay khí làm loạn y.
Thượng Vy bước vào bên trong căn phòng.
Ánh sáng nơi đây duy nhất chỉ có từ một chiếc đèn lòng.
Ánh sáng màu vàng ấm nóng mà lạnh lùng.
Mang một cảm giác thân thuộc nhưng cũng vừa xa xôi, buồn man mác.
Cô bê khay thuốc vào trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Từng bước khoan thai không nhanh không chậm tiến lại gần y.
Y đã thay một bộ trung y khác trắng phớt.
Tóc chỉ buộc hờ hững ra phía sau để không che lấp mặt.
Hai chân co lại, hai tay bó chặt.
Trên đầu vẫn còn quấn băng che mắt.
Dáng vẻ bé nhỏ vừa đáng thương vừa có chút sắc lạnh.
Y vẫn luôn như vậy, không rõ được y thì khó có thể đoán đúng tâm tình.
" Haizzz....! Tỉnh rồi sao? Người thấy đỡ hơn chưa?" - Thượng Vy thở dài nói.
Y không đáp.
Chỉ tiếp tục ngồi thờ thẫn như vậy.
" Mọi việc vẫn là diễn ra theo những gì người đã dự liệu được trước thôi...!Hiện tại người phải bồi dưỡng nội thể cho thật tốt thì mới có thể chắc chắn cho các bước tiếp theo." - Thượng Vy nói rồi đưa thảo dược sống đã giã nát cho y ăn.
Dược liệu như vậy ăn rất đắng nhưng y lại chẳng có mấy phản ứng...!Một điều mà trước nay chưa ai từng biết, y cũng không lộ ra cho ai thấy.
Con người y hảo ngọt, không ưa thích cay nóng mặn đắng.
Đặc biệt là rất không hảo đắng, hễ có xíu vị đắng thì y sẽ lập tức gác đũa, đi chỗ khác nhè ra.
Y có thể khống chế bản thân không ăn ngọt để có thể giữ vóc dáng, cũng không bị người lớn coi là trẻ con.
Nhưng tuyệt đối không nhịn được đắng.
Dù mặt bất biến nhưng tâm biến rất nhiều.
Vậy mà bây giờ, những thảo dược đó đắng muôn ngàn y lại ăn chẳng chút mảy may.
Có lẻ cái đắng này không bằng cái đắng trong lòng y.
" Cũng không phải trẻ con.
Có chấp niệm khó buông sao?" - Thượng Vy phì cười nói.
" Không phải, chỉ là không lường trước được sẽ mất tâm nhãn!" - Y vội sửa lời.
" Cũng không lường trước được người đối với Sơ Mạn kia có thể khiến người tâm phiền ý loạn như vậy! Không phải con bé phản hay không đều là không ảnh hưởng đến dự định của người sao? Chỉ là khảo nghiệm?" - Thượng Vy cười nói, trên khuôn mặt nở một nụ cười bất lực.
Y lập tức quay sang nhìn Thượng Vy đầy nghi hoặc.
" Không cần lườm ta...!Còn không rõ sao? Tửu Vy suýt sống dở chết dở.
Nhưng mà hiện tại vẫn là sống sờ sờ ra đó chỉ là hơi miễn cưỡng một chút nhưng vẫn là có sức sống mạnh mẽ...!Còn không phải vì người vẫn không dứt được sao?" - Thượng Vy có hơi trêu chọc nói.
" Nếu như người thật sự dứt được thì Tửu Vy cũng không chết, chỉ là như bọn ta.
Thể chất âm hàn mất đi sức sống...!Nếu như bình thường thì chắc chắn kết quả sẽ là như vậy.
Nhưng tình hình bây giờ thì chỉ có thể nói...!Ban đầu người chết tâm dần, nhưng về sau lại không hoàn toàn dứt được.
Hiện tại tâm đã loạn phiền hết cả rồi!" - Thượng Vy tiếp tục nói.
Y có hơi ngẩng ra rồi lại quay đầu nhìn về phía trước, kê cằm lên gối suy tư.
" Ta khuyên người một câu.
Ngẫm kĩ lại xem, cuối cùng tình cảm của người đối với tiểu nha đầu đó là gì!" - Thượng Vy nghiêm túc nói.
" Ngươi có ý gì?" - Y nghi hoặc hỏi lại.
" Nếu chỉ là tình cảm nuôi dưỡng giữa kẻ ban ân và kẻ nhận ân.
Hạ Thất Phượng sẽ không như vầy, con người tuyệt tình như người chắc chắn sẽ không thủ hạ lưu tình bỏ qua.
Nhưng đã tới mức này chắc chắn trong tim người phải có thứ cảm xúc mãnh liệt hơn.
Người tự mình nghĩ xem!" - Thượng Vy nghiêm túc phân tích rồi thay băng quấn mắt cho y.
" Ngươi nghĩ ta nên ngẩm ra thứ gì?...!Tim của ta..."
" Tim lưu ly đúng không?...!Chủ thượng, ở đây không chỉ có mình người là y sĩ.
Ta cũng là...!Ta là thức thần của người, thiên bẩm cũng sẽ giống...! Chỉ không giỏi bằng.
Nhưng ta có thể giúp người lấy mảnh lưu ly đã bén rễ trong tim người ra, sẽ rất đau đớn nhưng nó sẽ giúp người thoải mái hơn, giúp người có được tình yêu của chính mình...!Mớ thịt hỗn độn đó dần rồi cũng lành thôi.
Còn nếu không thành, ta sẽ giúp người lấy trái tim đã vụn đó ra.
Để người thật sự trở thành một người không có trái tim..." - Thượng Vy thành khẩn nói.
" Ngươi đang cổ vũ ta yêu kẻ thù sao?" - Y lạnh giọng nói.
Thượng y chỉ biết phì cười bất lực...!cô cũng biết bản thân như vậy là đang phạm sai lầm, thậm chí là quá quyền.
" Người đừng cắt câu lấy nghĩa.
Không phải tự người rõ nhất sao?" - Thượng Vy thở dài nói rồi đút chén thuốc cho y.
" Không có tim cũng tốt.
Có thể trở thành một người vô tâm vô tình...!Ít nhất không khiến người vô tâm như bây giờ."
Y trong lòng dường như có chút suy tính.
Ánh mắt không có tiêu cự của kẻ mù bắt đầu trống rỗng, đã đen đục đến mức không rõ con ngươi.
" Hạ thuốc Tửu Vy đi!" - Y lạnh nhạt nói.
Thượng Vy trong mắt ánh lấy chút kinh ngạc nhưng cũng dần hiểu ra nội tình mà y muốn ám chỉ.
Dù sao trước giờ y vẫn luôn là như vậy.
Người thân có thể là người để y bảo vệ, những cũng có người chỉ là con cờ dưới tay y mà thôi.
Cơ hội y cho phép họ trốn thoát chỉ có một lần trong đời nhưng đa số họ đều không rời đi mà tình nguyện mặc y điều khiển.
Cả cuộc đời này chỉ có mỗi Sơ Mạn là ngoại lệ duy nhất.
Người duy nhất y không coi là người thân nhưng lại hết mực thương yêu bảo vệ, ngay có việc dứt khoát xuống tay như những người từng phản y.
Y cũng không làm được....
" Được thôi.
Ta sẽ...!điều thuốc khiến cơ thể Tửu Vy suy nhược một chút, làm giả thể chất âm hàn...!Để người khác không nhận ra tâm tình hay yếu điểm của người.
Đúng không?" - Thượng Vy cười nhạt đáp.
" Biết là tốt!" - Y chỉ lạnh lùng đáp rồi lại nằm xuống đắp chăn.
Quả thật, nếu để người khác đoán được tâm tình của y thông qua việc nhìn thức thần.
Thì không chỉ y mà Sơ Mạn cũng sẽ nguy hiểm.
Con bé chắc chăn bị đưa đi làm con tin để buộc y đầu hàng.
Thượng Vy cũng không nán lại lâu.
Sau