" Sơ Mạn đó lại muốn hãm hại chính sư phụ của mình sao? Dù cho chủ thượng có từ mặt nó thì là một người có lương tâm nó cũng không nên làm ra việc đó chứ!"
" Các người đừng nói xấu Tiểu Sơ Mạn.
Lấy bằng chứng đâu ra chứ? Chỉ dựa vào chén cháo có độc thì liền kết tội được sao? Muội ấy phải là người có lương tâm mới nửa đêm mang cháo đến cho trưởng môn chứ!"
" Nhà bếp trong biệt phủ tách biệt với bên ngoài.
Nếu như không phải nó tự mình hạ độc thì ngươi nói xem là hoàng cung có người mang dả tâm hay là các ngươi ra tay!"
" Bọn ta mới không thèm! Dù sao Tiểu Sơ Mạn vô quan.
Các người giao đủ bằng chứng rồi hẳn kết tội.
Vả lại trưởng môn cũng chưa xảy ra chuyện gì...!Hà cớ ép người!"
" Chờ tới lúc xảy ra chuyện gì mới đi hỏi tội sao? Tới lúc đó thì nhà ta san bằng nhà ngươi luôn được rồi đấy chứ ở đó mà ép người!"
Tiếng cãi cọ ngày càng một lớn hơn.
Cả một cái biệt phủ cứ nháo nhào cả lên.
" Có chuyện gì?" - Giọng Hạ Thất Phượng cất lên.
Y mặc y phục trắng chỉnh tề, đầu vẫn quấn băng nhưng đã tươi tỉnh hơn đôi chút.
Chỉ thấy y mò mẫm đẩy cửa ra.
Đứng dựa vào cửa mà nói.
" Chủ thượng...mới giờ này ra đây làm gì? Ngủ thêm đi.
Người thấy khỏe hơn chưa?" - Nhạc Vy sốt sắng chạy lại đỡ y nói.
" Có chuyện gì?" - Y liền hỏi lại.
" Không có gì cả chỉ là bọn ta lên cơn trẻ con.
Cãi nhau một chút thôi!" - Nhạc Vy liền đáp.
" Sao lại không có gì! Các người tự mình chột dạ à? Hay là độc do tự mình hạ, gắp lửa bỏ tay người.
Mau thả Tiểu Sơ Mạn ra đi!" - Một số môn sinh Giang gia nói.
" Bọn chúng đang nói cái gì?" - Y khó hiểu vội hỏi lại.
Nhạc Vy và Ninh Vy đang cố chen ngang ngắt lời rồi lái chuyện đi.
Nhưng Thượng Vy lại dõng dạc bước thắng về phía y nói.
" Chủ thượng.
Nửa đêm hôm qua Sơ Mạn có mang đến một bát cháo.
Tửu Vy đã vui vẻ nhận thay người.
Nhưng mà muội ấy đi đứng không tốt, làm đổ bát cháu ra sàn.
Cháu liền khét đen trên nền đất hóa thành độc....!Tửu Vy cũng vì tiếp xúc gần độc khí mà nôn ói không ngừng.
Hiện tại đang trong cơn nguy kịch...!Cho nên bọn ta đã bắt nhốt đứa trẻ đó lại.
Hiện đang ở đại lao chờ điều tra..." - Thượng Vy nghiêm túc kể rõ.
Y thở dài lấy một hơi, có vẻ hơi chút suy sụp khẽ dao động.
" Trùng hợp đến vậy sao?" - Y nói.
" Cũng không thể phân định rõ ràng nay được...!Mong người tự mình có hướng giải quyết." - Thượng Vy cúi người nói.
Y như có chút nghĩ ngợi thoáng qua.
Trong lòng tự có dự tính riêng.
" Thả người!"
Cảnh vật chuyển đến nơi đại lao tăm tối kia.
Tất nhiên đại lao này không thuộc về hoàng thất.
Nếu không Giang Nguyệt Ly có thể dùng thân phận Thất công chúa mà cướp người.
Hơn nữa nếu là lao của hoàng cung thì cũng không tới lượt để người của Tam gia chạm vào.
Cho nên đại lao này chính là Sa Huyết Ngục do chính Khương Thương Nhiễm tạo ra.
" Nguyệt Ly!" - Sơ Mạn vừa thấy người liền mừng rỡ nói.
Đoàn người bước vào bên trong đã dần đông đủ.
Tuy nói đâu à đại lao nhưng không đáng sợ như vẫn tưởng.
Nó vẫn rất rộng rãi, thậm chí còn chả hề khóa xích đeo cườm gì cả.
" Sơ Mạn muội không sao chứ?" - Nguyệt Ly lo lắng hỏi.
Hai người họ bám lấy thanh chắn cửa ngục như thể lưu luyến khó rời.
Trăm năm mới gặp.
Y cũng dần bước vào, ánh mắt của Sơ Mạn liền đổi, vô cùng ghét bỏ nhìn y nhưng chỉ là một thoáng.
Rất khó nhìn ra.
" Nó ở đâu?" - Y vô cảm hỏi.
" Ở...." - Thượng Vy đang định đáp
" Sư phụ...người đừng giết con.
Con không biết gì cả...!Con cầu xin người...!Cầu xin người...!bỏ qua.
Dù là chính ta hạ độc đấy!" - Nửa câu đầu còn là cầu xin nhưng nửa câu sau đã là khiêu khích.
Hạ Thất Phượng nghe rõ mồn một lời con bé thốt ra nhưng vẫn không phản ứng.
Mày khẽ cau lại như thể không đoán chừng được.
" Ngươi chính miệng thừa nhận rồi đó!" - Nhạc Vy liền dồn hết máu lên não, tức giận bắt ngay lấy mấu chốt.
" Thừa nhận cái gì! Ngươi không nghe sao, dù con bé hạ độc nhưng bản thân không biết gì hết.
Là có người cố tình hãm hại!" - Giang Nguyệt Ly liền lập tức nói đỡ.
" Ngươi còn đối trắng thay đen.
Nhìn mặt nó có chỗ nào hối lỗi, rõ ràng là khiêu khích.
Không biết là xong sao? Vậy Tửu Vy thì tính làm sao?" - Nhạc Vy mất kiểm soát muốn quát mắng.
Ninh Vy liền ở phía sau ôm cô ấy lại.
Không để ẩu đả xảy ra.
Nếu để thức thần như Nhạc Vy đánh nhau thì không dễ thu dọn chút nào.
Chắc chắn là một mất một còn.
" Sư phụ! Người nhất định không trách đệ tử đúng không?" - Sơ Mạn níu lấy ống áo y mà nói.
Y một lời cũng không đáp.
Phủi lấy tay áo, hất tay rời đi.
Bước đi hữu lực này rất lâu rồi mới thấy lại.
Giống hệt dáng vẻ y sắp tiễn ai đó về phương xa.
Không hề thương tiếc hay động lại chút lòng thương hại nào...
Lẽ nào.....
" Giết!" - Y kiên quyết hô lên.
" Không được! Hạ Thất Phượng ngươi điên rồi sao? Là mạng người đó!" - Giang Nguyệt Ly hoảng hốt nói.
" Ta cũng không phải chưa từng giết người!...!Diễn tệ đến mức không thể dung thứ!" - Hạ Thất Phượng khinh miệt đáp.
Sơ Mạn trong nhà lao ánh mắt đầy vẻ uất hận.
Đập tay xuống sàn bày tỏ bực tức sau đó hóa thành khối cầu trắng phát sáng rồi biến mất.
" Hả! Cái gì vậy chứ! Sơ Mạn đâu!" - Một số môn sinh Giang gia kinh ngạc trố mắt.
Y không chờ lấy cho chúng bình tĩnh.
Cũng không đợi những người khác theo cùng.
Giống như có một sợi dây đỏ, trong bóng đên mịt mờ của tầm mắt dẫn đường cho y.
Y đi lần theo vết tích của chúng.
Đi mãi đi mãi đã không còn ở trong khu vực nghỉ ngơi mà là một nơi khác.
Bóng cây cao to, một bóng râm lớn che lấp ánh nắng đang chiếu vào.
Thoang thoảng hương thơm của gỗ mới.
Giống như có thứ đã được đục đẽo bằng gỗ nguyên chất rồi đặt ở đây.
Có thể cảm nhận rõ.
Phía dưới chân là một bãi cỏ.
Còn có cây hoa lá nhỏ thấp thấp chạm vào chân.
Trong gió còn có chút mùi thơm mát của cỏ cây thiên nhiên...!Một nơi như vây ở trong cách trang trí hoàng cung...!Thì chỉ có thể là đình viện.
Y đến gần