Hoàng Quý Phi nhìn thấy tất cả, cuối cùng trụ không nổi mà ngồi bệt xuống đất lúc nào không hay.
Sao có thể? Bà ta toan tính đủ điều, tính trước tính sau.
Luôn lo lót đường đi nước bước tốt nhất cho con trai của mình, vậy mà không ngờ chính mình lại là người đạp đổ cơ ngai của con.
" Không phải là thật...!Rõ ràng ngai vàng đó nhiều người hăm he, vô cùng nguy hiểm.
Sao ngươi có thể hậu thuẫn phía sau để Trường An vững ngai được chứ?" - Bà ta bắt đầu hoảng loạn nắm lấy vạt áo của Hạ Thất Phượng, ghì lấy trong sự thống hận nói.
" Bởi vì đó...!là một canh bạc!" - Y tuyệt tình đáp.
" Gừ aaaaaa....!Hạ Thất Phượng! Ngươi giỏi, ngươi tính giỏi lắm.
Là ta quá xem thường ngươi rồi.
Nhưng mà ngươi lẽ nào không sợ trời không sợ đất sao? Nơi cao lộng gió.
Nhiều người dòm ngó, xung quanh đây cũng có những người bị ngươi hãm hại, ngươi nghĩ họ bỏ qua cho ngươi sao?" - Giang Anh Túc đứng phắc dậy nắm lấy bả vai y cáu mạnh vào để trút giận cũng là hăm dọa.
Nhưng y không mảy may để ý, vẫn là một điệu cười giễu đó.
Nhìn trong rất gợi đòn khiến người đang nóng giận khó mà kìm chế nổi.
" Nhị Tứ Bát Thập Thập Nhị hoàng tử, các người có muốn giết ta không? Lại đây..." - Y thản nhiên nói ra một câu rồi nhìn về phía họ.
" Nếu là chuyện do muội đã quyết vậy thì bọn ta không có gì phải phản kháng.
Hoàng vị đó quá mệt mỏi, làm vương gia một đời tiêu dao đã là được rồi.
Bọn ta không tranh!" - Nhị hoàng tử ngay thẳng đáp.
Những vị còn lại cũng đồng lòng gật đầu.
" Ngươi nói gì đó...!Không phải ngươi luôn tranh với con ta sao? Không phải các ngươi nói sẽ không tha cho bất cứ người ngoài nào nhăm nhe hoàng vị sao? Bây giờ Giang Nguyệt Ly trở thành hoàng thái nữ, lại còn do ả ta tiếp tay.
Các ngươi không căm hận sao?" - Bà ta điên tiết gào lên.
Dựa vào đâu mà việc bà ta làm luôn bị phản đối, còn phải đối phó với biết bao nhiêu người.
Còn việc mà y làm rõ ngay trước mắt lại không có một kẻ muốn chém muốn giết muốn chống đối muốn chống đối chứ.
Y đột nhiên áp sát mặt lại gần phía bà ta, tiếng cười khẩy đầy khinh miệt: " Giang Nguyệt Ly, không phải là Thất công chúa sao?" - Y chậm rãi nhưng cố ý nhấn mạnh từng chữ nói.
Lời này thốt ra liền khiến sắc mặt bà ta tái nhợt.
Đúng hay không trong lòng bà ta rõ nhất.
Y từ đầu đến cuối đều là giúp bà ta đạt được những gì bà ta muốn một cách dễ dàng, để giờ đây...khiến bà ta phải chết đứng vì những lời ngu xuẩn của chính mình.
Giang Nguyệt Ly được nghiệm thân để nhậm chức, đã được chứng minh là con cháu của Thiên Mãn tộc.
Vậy lời kia của bà ta nhắm mũi dùi vào Giang Nguyệt Ly lại là ý gì?
* Soạt * tiếng vải va chạm xuống đất.
Giang Nguyệt Ly đã quá run sợ, cả người run lên bần bật mà ngã bệt xuống đất.
Trong lòng con bé là một nổi sợ hãi, thống khổ không thể gọi tên.
Giang Anh Túc cũng không khả quan hơn, bà ta lắp ba lắp bắp nói: " Con bé...con bé...đương nhiên..."
" Được rồi! Đừng căng thẳng như vậy.
Chuyện của chúng ta còn chưa xong mà!" - Y lại quay quắt biểu cảm cười nói vui vẻ trấn an bà ta nhưng cũng thầm đe dọa.
Bà ta buông tay ra, cả người cứng đờ như bị trời trồng.
Ánh mắt đã cay cú đỏ xè lên, nước mắt oán hận cũng dâng trào.
Y đứng trước mặt, lại cao hơn hẳn.
Tuy thân thể không to lớn nhưng từ những gì y có thể làm được đã tạo ra một khí thế bứt người, ép nơi phế quản đến mức không thể thở nổi nhưng cũng không dám thở mạnh.
" Haizzz bây giờ thì Trường An không có nơi nương tựa được nữa rồi.
Vì hắn tu tiên, người tu tiên lại ăn tim người sống lại còn là phượng hoàng yêu, hơn nữa còn là để giả mạo long mạch của thần thú thiên cung.
Tội này một khi bị phát hiện, cho dù ngươi bảo vệ được hắn không bị người phàm mắt thịt sát hại cũng không ngăn nổi một kiếp diệt thần của bề trên...!Mà cũng vừa hay, tim hắn ăn là của ta.
Ngươi nói xem...!giờ thì ai đủ sức cứu con trai ngươi đây!" - Y phì cười lạnh nhạt nói.
Bà ta đã run sợ đến tột cùng.
Quả thật, cho dù là tội lớn tội nhỏ gì, dân chúng hay hoàng thất muốn trị tội Trường An,bà ta vẫn có thể đưa hắn quay về Giang gia, có Giang bảo vệ.
Nhưng mà nếu là trời phạt thì bà ta cũng chỉ có thể lực bất tòng tông.
Giang gia người đắc đạo thành tiên đã ít làm sao có người có thể phi thăng lên hàng thần mà lên thiên giới.
Hơn nữa, giao hảo của Hạ Thất Phượng và thiên đế lại còn tốt như vậy.
Bà ta muốn chống cũng chống không được.
" Hạ Thất Phượng!" - Giang Anh Túc căm giận gằng lên.
" Đừng nóng vội, tức giận hại thân...!Haizzz...!Ta nói ngươi nghe, ta cả đời này luôn xui xẻo trong các trò may rủi.
Chỉ riêng về việc đánh một canh bạc thì chưa rủi bao giờ...!Con người cũng không phải loại rộng lượng gì, hơn nữa Tam gia còn đang non nớt, ta cũng yếu rồi.
Bảo vệ một người tội lớn như vậy là không dễ chút nào, vả lại ta với hắn...!cũng không có huyết thống, sao ta phải hao tâm tổn sức như vậy! Cho nên hôm nay ta là nhận cháu chứ không nhận rể.
Thứ để mà chúng ta trao đổi, là ngươi hủy thánh chỉ, đảm bảo người bị nêu tên trong thánh chỉ có thể ở lại trong cung bình bình an an.
Ta sẽ nhận đứa cháu này, tạo cơ hội cho cha của nó có được một con đường sống!" / Y nghiêm túc nói.
" Cháu cái gì mà cháu? Ngươi là muốn nhận cái gì? Muốn đổi cái gì?" - Bà ta hoảng loạn gào lên.
Giờ đây tính mạng của Trường An đối với bà ta là quan trọng nhất.
Đúng ra y phải nói là đảm bảo mạng sống cho Trường An đổi lại thánh chỉ kia chứ.
" Kịch hay...!thường phải xem đến cuối cùng!" - Y nói rồi tránh người sang một bên, làm lộ ra khung cảnh phía sau lưng.
Quả thật là kịch hay.
Tiếng khóc nãy giờ thút tha thút thít cứ ngỡ chỉ có của Giang Anh Túc và Giang Nguyệt Ly.
Nhưng mà kì lạ, ban nãy cũng chỉ là một đứa trẻ ngoài mười tuổi ngã xuống, y phục của con bé cũng rất đơn giản, tiếng phát ra không thể lớn như vậy, còn kèm theo rất nhiều tiếng leng keng do trang sức va đập.
" Tiểu chủ! Thập Hoan biết tội rồi! Xin người rũ lòng thương cứu giúp nhi tử của tiểu nữ, cứu phu quân của tiểu nữ một mạng!" - Thái tử phi quỳ rạp xuống đất, tay kết hình hoa giống như nghi thức vái lạy cung kính nhất đối với bề trên của dị tộc Yên Nam vừa khóc vừa nói.
Đến dáng vẻ cũng biến thành dị tộc rồi.
Lời nói ra làm ai cũng phải hết hồn.
Thái tử phi là Thập Hoan, vậy Trường An chính là người số 6.
Với xuất thân đó, leo được lên chức thái tử phi còn có thể qua mặt người tàn độc như Giang Anh Túc, quả thật chỉ có chống lưng như Hạ Thất Phượng mới có thể làm nổi.
Nhưng đây dường như cũng là cái tát thẳng mặt bà ta.
Giang Anh Túc cưng chiều con dâu thì là chuyện ai cũng biết, nhưng con dâu vậy mà lại là...nội gián.
Hơn thế nữa, nếu y biết người này là Thập Hoan lại để Tửu Vy ra mặt giúp số 6 thì chắc chắn biết số 6 là Trường An nhưng vẫn là che giấu cho họ.
Một kế hoạch thâm sâu khó lường đã được dựng lên từ ba năm trước để biến thành canh bạc cuối cùng đến hôm đánh xuống.
Y đã cược chắc Giang Anh Túc sẽ tìm cách hoàn toàn đưa Giang Nguyệt Ly ra đầu sóng ngọn gió, lên ngôi thái nữ để bảo vệ an toàn cho con trai bà ta, cũng là cược chắc Thập Hoan sẽ không phản lại, ở lần duy nhất y đến hoàng cung này, nhất định sẽ tìm y xin giúp đỡ.
Tính toán như y, mới thật sự hiểu được thế nào mới gọi là kế hoạch, âm mưu.
" Thái tử phi!" - Bà ta đau đớn thốt lên.
Trường An sau trận giao đấu ban nãy cũng không khá hơn, phải dựa vào thân thê tử mà chống đỡ.
Thái tử phi nhanh chóng thắng lưng đỡ phu quân ngay ngắn, không để hắn phải nằm xuống đất mà nhiễm phong hàn.
" Thì ra, ngươi đều tính cả rồi..." - Bà ta cay đắng nói với y.
" Haizzz...!Ta vừa mới tỉnh lại, ngươi lại quá hấp tấp ta cũng không còn cách nào tốt hơn...!Ta mệt rồi, Tửu Vy..." - Y nghiêm mặt trả lời, có vẻ là mệt thật.
San Vy tiến tới đỡ lấy y ra đứng dưới một bóng mát.
Mọi việc giao lại cho Tửu Vy.
" Tửu