Mảnh kí ức lại lần nữa lập mở.
Cảnh chuyển đến sau khi Giáng Liên cầu xin thiên đế nhập luân hồi tiếp tục tìm cách tiêu diệt phượng yêu.
Y chạy đến vòng xoay luân hồi.
Cát Tỷ là con gái của Tư Mệnh đại nhân và Duyên Cơ tiên tử, nơi đây chính là gần nhà cô, đương nhiên cô thường ở đây trông chừng.
" Giáng Liên...!Phượng Yêu thật sự yêu người, nó là vì người mà làm ra đại họa.
Rõ ràng nó có sai nhưng không đến mức nhất định phải trảm trảm giết giết.
Người đừng đi có được không? Hai người đều là bạn của ta, ta thật sự không nỡ nhìn." - Cát Tỷ khốn khổ nói.
" Cát Tỷ tiên hữu.
Nếu như việc đã ra thành như vầy, âu cũng chính là phận.
Xem ra ông trời không nhẫn tâm, vẫn cho ta cơ hội giải hòa với nàng ấy.
Ta sẽ diệt hận thù, sân của phượng yêu, mang về một tiểu cô nương." - Giáng Liên bình tĩnh đáp.
" Người nói thì hay lắm.
Luân hồi đến bao giờ mới hết hận.
Phượng Yêu không có kí ức kiếp trước, nhưng nếu như nó đánh thức linh mạch sẽ nhớ lại, hận càng thêm hận.
Hơn nữa người trước ít phiêu du bên ngoài, không thân thuộc sẽ càng khó, lại phải đầu thai vào nhà người, dựa vào vận mệnh thật sự khó chắc sẽ bình bình an an tới khi gặp.
Ta đi với người!" - Cát Tỷ bật khóc ôm lấy Giáng Liên nói.
Giáng Liên cũng nhẹ nhàng vỗ về cô ấy.
" Được rồi được rồi đừng khóc.
Ngươi không cần theo ta đâu, Tư Mệnh điện cần ngươi, không phải ngươi nói muốn thăng cấp làm thượng tiên sau đó sẽ làm cố vấn cho ta sao? Nếu đi theo sẽ không làm được đâu...!Ta hứa với ngươi sớm đi sớm về, đến lúc đó sẽ nhận ngươi vào bổn điện." - Giáng Liên dịu dàng nói nhưng bàn tay âm thầm tạo chú ấn trên người cô.
" Giáng Liên ngươi đang làm gì?" - Cát Tỷ nhận ra liền đẩy y ra, không cho y tiếp tục.
" Ngoan ngoãn ở lại thiên giới..."
Y nói rồi dứt khoát nhảy xuống vòng luân hồi.
Cát Tỷ cũng gấp rút theo sau, nhưng khi người cô vừa chạm đến ngưỡng luân hồi đã bị một sức mạnh đẩy ra xa, quay lại vị trí trên cao ban đầu.
Chú thuật này không cho phép Cát Tỷ vượt qua luân hồi.
" Giáng Liên...!Thần Nữ!" - Cát Tỷ lo lắng nhìn xuống nơi vực sâu.
Thân thể Giáng Liên rơi tự do nơi vực sâu, y không nao núng, không có chút sợ hãi, trong thoáng lại như đang nghiền ngẫm, kiểm điểm bản thân.
Vòng luân hồi ở thân vực có lôi vô tích luôn âm thầm hiện hữu.
Đó là linh lực của Viễn Hồn, thượng cổ thần thú bí ẩn nhất thiên sử, nó luôn ngủ say, nhưng linh lực có thể ảnh hưởng đến xung quanh.
Viễn Hồn hung tợn nhưng ít khi lộng hành, nó lại được khai sinh trước khi có thiên giới, là thần thú của thần giới đang ngủ yên nơi đây nên chẳng ai muốn động vào.
Thông thường là vậy, nhưng hiện tại lôi vô tích lại hoạt động mạnh mẽ bất thường.
Chúng tấn công y còn khủng khiếp hơn lôi kiếp phi thăng.
" Ta nhận ra ngươi...!Cô nương lần trước khóc thảm rất hận ngươi...!Ta thay cô ta khiến ngươi chịu ngươi trả đủ!" - Viễn Hồn thú từ khe đá xuất hiện.
Từng Hồn phần nhỏ rỉa lấy thân thể y.
Viễn Hồn to lớn cũng ngoặm lấy y rồi biến mất vào khe đá
Bị hồn phần rỉa đã là đáng sợ nhất trước giờ.
Nhưng bị Viễn Hồn thú nuốt chửng là lần đầu thấy
" Giáng Liên!" - Cát Tỷ sợ hãi kêu lên.
Bằng hữu thân thiết gặp nạn nhưng cô lại không thể cứu được, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Từ đó, người người truyền nhau thần nữ chết rồi.
Y và phượng Yêu trong 100 kể từ lúc đó chưa từng xuất hiện.
Nhớ về ngày trước, về lương duyên của ba người.
Thật sự khó có thể tưởng tượng được.
Ba số phận khác biệt lại có thể làm bạn, lại chứa đựng những cảm xúc vì nhau như vậy.
Thượng Thiên đình 6 vạn năm trước:
" Ngươi nghe gì chưa Giáng Liên điện hạ đã phi thăng lên hàng tiên ban rồi đó.
Người ấy chỉ mới 4000 tuổi."
" Giỏi như vậy, quả không hổ là con gái duy nhất của thiên đế.
Chúng ta cũng tầm tầm tuổi vậy mà một chút cũng không bằng."
" Giáng Liên điện hạ th.ân phận tôn quý lại thêm thực lực phi phàm như vậy...!Chúng ta thật sự không xứng..."
Từ nhỏ Giáng Liên đã thông minh, khí chất băng lãnh ít nói hơn nữa người khác cũng không ai dám tiếp cận y.
Bởi lẽ sự cao quý khiến họ phải dè chừng, cho nên y vẫn chưa có lấy một người bạn.
Có lẽ sách chính là bạn của y.
" Còn nhỏ như vậy đã làm tiên, trách nhiệm rất lớn, mệt mỏi chết đi được có gì hay ho..." - Tiểu cô nương úp sách lên mặt che anh sáng, lười biếng nói.
" Cát Tỷ!" - Người bên cạnh khẽ gọi cô, cảnh báo cô chú ý một chút.
" Làm sao?" - Tiểu Cát Tỷ bị đánh thức khó chịu nói.
Đám đông xì xầm to nhỏ ở tít góc phòng, cô lại ngồi ở bàn hai nhưng vẫn nghe được mà đối đáp dõng dạc.
Chỉ tiếc bàn nhất lại là người đang được nói đến.
Vị tiên hữu kế bên chọc chọc tay cô ra hiệu nhìn về phía trước.
Bóng dáng bông tuyết trắng thanh cao đó không hề lay động nhưng toát ra khí chất mạnh mẽ như đè bẹp kẻ khác.
Đây là sự khác biệt giữa tiên khí của cấp bậc thượng tiên và tiên tử sao?
" Đừng có nói chuyện nữa.
Ngoan ngoãn học tập theo gương của điện hạ.
Các con đó.
Nhất là con đấy Cát Tỷ, đích nữ Tư Mệnh điện lại học hành trễ nải, số kiếp lục giới, luân hồi chuyển sinh sau này sao có thể giao cho con quản được chứ? Đã chuyển lên bàn nhì rồi vẫn còn lười biếng." - Lão tiên sư giảng dạy nói.
" Không làm thì không làm.
Con cũng không cần.
Quản làm gì, chẳng phải cứ để mọi thứ tự vận hành theo số mệnh vốn có sao? Sao phải sắp xếp vận mệnh của người khác, để mọi người đều hạnh phúc, đều trường thọ không phải được rồi sao? Cơ chế thiên pháp...!không phải là con vua thì làm vua sao? Công bằng chỗ nào?" - Cát Tỷ mạnh miệng đáp.
" Con!...!Đúng là học đạo không thông mà! Con xem điện hạ, thực lực của người ấy ai ai cũng rõ.
Con thấy con xứng hơn người ấy nổi không? Vị trí thiên đế tương lai không phải là nên làm sao?"
" Đó còn không phải vì cô ấy là con gái của thiên đế sao? Sinh ra đã có vị trí đó, sinh ra đã có dòng máu linh lực hùng mạnh, đó còn không phải cha truyền con nối.
Nếu cô ấy không có chức danh đó, thiên giới này ngàn vạn người đều không nhún nhường.
Đến lúc đó cô ấy cũng chỉ là một người bình thường thôi." - Cát Tỷ lập tức đáp trả.
" Cát Tỷ con!"
" Điện hạ.
Cô có bản lĩnh thì tự mình đảm đương cho tốt chức trách của mình đi.
Rõ ràng là nhiệm vụ thuộc về thiên đế và điện hạ, nhưng lúc nào phụ thần ta cũng phải lao lực vì các người.
Ngay cả sinh nhật của mẫu thần ta cũng không về, sinh nhật ta thì chưa kịp ăn đã có người gọi ông ấy đi.
Là bậc đế cao chí tôn thì muốn làm gì thì làm sao?" - Cát Tỷ tức giận nói một trận còn đập bàn đứng dậy.
" Sao con lớn rồi mà vẫn còn nông cạn vậy? Được giúp đỡ cho thiên đế đó là ân phúc!"
" Phúc của ai chứ? Cắm đầu vào công việc của người khác về lại còn phải làm việc cật lực ở Tư Mệnh điện, đó là phúc sao? Phúc ban tử à?...!Rõ ràng nói chúng tiên đều có công vụ phải hoàn thành không được trễ nải.
Thiên đế lại lấy công vụ của mình gọi người đến phụ giúp, công bằng sao?...!Hơn nữa điện hạ còn ngang nhiên gọi người đến điện của cô ấy chỉ dạy công pháp.
Đúng là ép người quá đáng!" - Cát Tỷ tức giận đáp lại.
" Tư Mệnh đại nhân có trí tuệ phi phàm, lại tường tận mọi việc.
Phụ đế là trọng dụng, không có ý ép công.
Những tiên quân có tài khác cũng sẽ như vậy thôi!" - Giáng Liên lạnh nhạt đáp.
" Vậy người thì sao? Người lộng quyền bứt ép phụ thần ta?" - Cát Tỷ không nể nang nói.
" Cát Tỷ sao con dám ăn nói vậy với điện hạ?"
" Chỗ nào không nên dám?"
" Tư Mệnh đại nhân là sư phụ của ta.
Ngài ấy