"Haizzz đúng là đáng thương thật.
Điện hạ kể từ ngày hôm đó đã hôn mê hơn 3 ngày rồi.
Nghe nói vì phải hoàn thành xong nhiệm vụ cho nên thần thức tự mình cưỡng ép khống chế thân thể tỉnh lại.
Hôm nay không biết sao rồi nữa?"
"Thần thức tự thoát ra khỏi thân thể chỉ có cấp thần mới làm được thôi mà.
Người ấy giỏi vậy sao?"
"Các ngươi nghe nói chưa? Bởi vì điện hạ dùng vạn kiếm trảm thái thú mà sinh bệnh, nhưng mà cũng không khả quan gì.
Thái thú phân tách tạo ra ngàn vạn sinh vật, đang làm nhiễu loạn lục giới.
Thiên đế đang cố gắng cân bằng, mà điện hạ cũng phải gấp rút sửa sai!"
"Người ấy đáng thương thật.
Lúc đó không nhờ người ra tay, chúng ta chắc đó về với hồng hoang rồi!"
"Ta càng ngày càng thấy chúng ta không xứng với điện hạ.
Người ấy như một thánh nhân ở trên đỉnh cao chót vót, chúng ta mãi mãi không bằng được."
"Đúng thật...muốn bắt chuyện cũng khó!"
"Nói to nhỏ gì đó? Hai ngày nữa là lễ Hoa Đăng.
Rất náo nhiệt.
Hôm nay ta sẽ phát phiếu tham gia cho các con.
Chỉ có người có thành tích tốt mới nhận được.
Ai không có chỉ có thể ở bên ngoài dùng linh lực mua phiếu thôi!" - Lão tiên sư nói.
"Hoa Đăng năm nào cũng vui.
Có mấy gian hàng giống ở phàm giới vô cùng thú vị.
Năm nay ta có thành tích cũng ổn, hi vọng được 3 phiếu, ta dẫn mẫu thân và phụ thân đi cùng."
"Đúng đó! Bằng không tự mua rất đắc."
"Hahaha cũng không cần sợ.
Nếu ngươi dám nói chuyện với Giáng Liên điện hạ là được.
Người ấy năm nào cũng được chắc 2 phiếu.
Nhưng mà chẳng có năm nào đi cả.
Đều là ở thiên cung."
"Là vậy sao?...!Ta nghĩ do thiên đế không đi được.
Cho nên người ấy thấy buồn cũng không muốn đi."
"Ngươi ngốc à! Điện hạ trưởng thành hơn chúng ta rất nhiều.
Đâu có trẻ con như vậy!"
Giáng Liên nhìn sao cũng đâu có khác với họ là mấy...!Toàn là nói quá lên.
Ngày Hoa Đăng hội - cổng vào:
Nơi này náo nhiệt hơn hẳn.
Rất đông vui, ai ai cũng xếp hàng đi vào.
Từng người từng người kiểm phiếu rồi lại mua phiếu.
"Tư Mệnh điện.
Cô không vào sao? Đứng đó làm gì?" - Một tiên tử học cùng lớp với Cát Tỷ trông thấy cô đang nghịch chân dưới góc cây Anh Đào thuận miệng hỏi.
"Ờ...ta ở đây chơi một chút.
Đông quá rồi lát nữa ít người thoải mái nơi cổng thì ta sẽ vào!" - Cát Tỷ cũng dõng dạc đáp.
" Ờm...vậy bọn ta đi trước..."
Tức chết đi được...!Rõ ràng hôm qua còn thấy.
Còn để nó ở trong tay áo.
Sáng còn xem xét lại, giờ thì không thấy đâu nữa rồi.
Tối qua ta lỡ hứa với phụ thần sẽ tham gia thi rút thăm may mắn ước nguyện cho người được nghĩ ngơi một ngày...!Giờ thì xong rồi...!Ai đã nói số ta đại cát phú quý chứ? Hôm nay xui xẻo quá đi mà...!Hay là ta men theo tán cây này, bò vào bên trong rồi nhảy xuống.
Anh Đào này to lại có thể vươn vào tới bên trong, người đông như vậy binh lính nhất định không thể quan sát hết.
Không biết vì sao mà chỗ dưới góc Anh Đào này luôn vắng.
Còn tạo sẵn một lối đi khuất.
Là để cho ai đi sao?
Cát Tỷ nghĩ rồi liền làm.
Cô trèo lên thân cây, nương theo cành dài nhất mà trèo ra bên ngoài.
Còn một chút nữa, một chút nữa thì cô đã thành công trót lọt vào được cổng rồi.
Ai nói cổng lễ hội khó qua nhất.
Đúng là chọc cười.
"Này! Làm gì đó!" - Một binh lính trông thấy liền gọi lớn hù dọa.
"A...a...a..." - Cát Tỷ sợ hãi hét lớn.
Cô vì thế mà ngã xuống.
Nguy rồi từ độ cao này thì có mà mềm thân.
Chú chú thuật thuật.
Nên dùng cái nào mới được đây? Ta bình thường vào lớp toàn ngủ mà.
"Từ Không" - Cô sợ hãi làm đại một thuật pháp (chú dịch chuyển tức thời cự ly dài).
*Blink...blink...blink...* âm thanh của hạt linh lực phát ra.
Ta thành công rồi.
Cúi cùng cũng thành công rồi.
May quá.
"Điện hạ!" - Mấy binh lính kia vừa chạy đến vội đáp.
Điện hạ?...Người ở đâu?
Cát Tỷ quay đầu mở mắt ra nhìn lại.
Y vừa bước ra từ thân cây Anh Đào kia.
"Còn không mau leo xuống!" - Binh lính vội nhắc nhở.
Thì ra linh lực giúp Cát Tỷ không ngã không phải của cô mà là của y.
Đúng ha.
Từ Không là để dịch chuyển, không phải tạo bể linh lực đỡ lấy người được.
Thuật có thể tạo ra hạt linh lực đỡ lấy vật thì chỉ có Dụ Linh.
Vẫn là y ứng biến tốt, cứu cô một mạng.
Cô liền vội leo xuống, hơi cúi đầu cảm ơn.
"Điện hạ! Người này tự ý muốn trốn soát phiếu." - Binh lính bẩm báo.
"Phiếu của cô đâu?" - Y lạnh nhạt hỏi.
"Ta...ta...ta...ta không có trốn phiếu.
Ta chỉ muốn leo lên đó ngắm một chút phong cảnh." - Cô cố gắng ngụy biện.
Giáng Liên cũng nhìn ra sự tình.
Với tính cách sĩ diện này thì cô nhất định không nhận đâu.
"Cho qua đi!" - Y nói lại với binh lính.
"Điện hạ, năm nay người không có phiếu.
Vị này cũng chưa đưa phiếu...!Người có công với lục giới người có thể qua tự do.
Còn cô nương này..." - Binh lính có hơi e dè nói.
"Được.
Ta mua cho cô ta." - Giáng Liên dứt khoát nói.
Người giàu linh lực có khác.
Một vé 5 vạn năm linh lực.
Binh lính nghe vậy cũng nhanh chóng bán vé cho y.
Rút lấy linh lực của y.
"Tiêu nhiều như vậy không sợ hết sao? Chân thân của người là gì? " - Cát Tỷ có hơi cả kinh nói.
"Chân thân?"
"Điện hạ, hay năm nay người cũng vào đi.
Năm nào người cũng chỉ đến đưa phiếu của mình để người khác có cơ hội vào rồi về.
Cũng rất đáng tiếc.
Hoa Đăng hội vốn tổ chức để chúc mừng sinh thần của thiên hậu mà." - Một binh lính nhanh mồm nhanh miệng nói.
"Thiên cung còn có việc!"
Con người này không sợ chết sao? Lúc nào cũng công việc.
Còn nhỏ vui chơi một chút không được chắc.
"Điện hạ, người bỏ tiền mua vé cho ta rồi thì đi chơi cùng ta đi.
Phụ thân và mẫu thân ta đều bị triệu tập đến Cửu Trùng Thiên không đi với ta được.
Ta chán muốn chết đây nè..." - Cát Tỷ vui vẻ nói rồi lôi thẳng cô vào trong.
Lúc này trông Cát Tỷ lớn hơn y rất nhiều.
Dù y mới là người lớn tuổi hơn.
Bởi lúc này y rất thấp lại còn nhỏ con.
Bị lôi liền lập tức có thể bị bay lên như bong bóng mà theo sau.
Từ đó mà quan hệ giữa họ mới thân thiết hơn.
Y không hề lạnh lùng, rất dễ nói chuyện.
Hỏi ra mới biết năm nào y cũng đến.
Chỉ là vì không có người đi cũng nên chẳng muốn vào.
Chỉ đến đây đưa vé rồi thăm cây Anh Đào rồi liền về phòng đọc sách thưởng trà.
Ai nói Giáng Liên không trẻ con.
Không có phụ đế cũng không chịu một mình vào.
Đó không phải trẻ con thì là gì?
2000 năm sau đó, y phi thăng lên thần vị.
Là vị thần trẻ tuổi nhất lục giới.
Linh lực cường hãn to lớn nên đã trở thành thần cai quản thượng cổ thần thú, độ hóa cho chúng.
Cũng xem như chuộc lại lỗi lầm năm xưa.
Phượng hoàng và rồng ban đầu là do một tay y chăm sóc.
Ngày hôm đó Diên Tri điện:
"Thần nữ đại nhân.
Gọi ta đến làm gì?...!Sổ sứ mệnh ở Tư Mệnh điện dày chất thành núi rồi kìa!" - Cát Tỷ uể oải lê thân đến than thở.
"Phiền ngươi một chút.
Mau xem xem giúp ta!" - Giáng Liên nghiêm túc nói.
Cát Tỷ mới có hơi tiến lên một chút liền nhìn thấy 4 đứa trẻ