14 năm trước:
* Lộc cộc...lộc cộc...* Một xe ngựa dừng trước cửa Hạ phủ rồi lại đi tiếp.
Để lại là một bé gái 5 tuổi, mặt mày xinh đẹp nhưng không có chút biểu cảm.
Đôi mắt lạnh buốt vô hồn.
Mái tóc đen dài được buộc kĩ càng, cũng không nói quá rằng có thể thấy xuất thân không tồi.
Từ phụ kiện trên người cho tới quần áo đều rất đẹp.
Dáng người nhỏ bé đứng nghiêm trang không hề cử động hay cất tiếng, chỉ biết nhìn về phía cửa của Hạ phủ, trong đôi mắt là sự tuyệt vọng không lối thoát.
Bầu trời tối dần mây đen kéo tới, mấy người đi ngang qua cũng không mấy đoái hoài, chỉ biết chạy thật nhanh về nhà.
" Cha cõng con, a nương thơm con đi!" - Giọng một bé gái phát ra từ phía sau đầy vui vẻ hồn nhiên.
" A Bảo ngoan, a nương thơm con! ( Chụt ) "
" A Bảo của ta lanh lợi hoạt bát, mau về nhà thôi"
Cả nhà ba người vui vẻ nhìn nhau cười, họ rất đơn sơ nhưng rất hạnh phúc, đứa trẻ được cõng trên lưng cha vui vẻ cười tít mắt.
Bọn họ hạnh phúc về nhà để tránh cơn mưa.
* Rào...rào..rào...* Mưa đã dần nặng hạt đổ xuống.
Toang rồi toang rồi, chỉ đi chơi một chút mà trời đã mưa rồi.
Không về kịp phu nhân mà biết được sẽ không cho ta ăn mất.
Nói là cửa Hạ phủ, nhưng đây là cửa sau.
Thưa thớt người nên cũng không ai để ý, có một bé gái đứng dưới cơn mưa, một thân bạch y đạo mạo không nép dưới mái hiên, không cầm ô che người mà chỉ đứng bất động ở đấy.
Lãnh trọn cơn mưa.
Đứng đó làm gì? Mưa lạnh đến run người rồi nên não bị úng nước hả?
" Gâu gâu gâu " - Tiểu bạch cẩu sủa lên mấy tiếng nhỏ.
Tiểu bạch cẩu này rất thông minh, nó núp dưới mái hiên để tránh mưa rồi vẫy vẫy cho khô lông, nhìn thấy đứa bé nên có chút để tâm.
Quả nhiên là tiếng sủa của nó có hiệu nghiệm.
Bé gái đã có chút chú ý đến nói, nhẹ nhàng đưa đôi mắt lạnh lẽo như không có chút hi vọng sống tiếp nào mà nhìn nó.
Nhưng cũng không lâu thì lại nhìn về hướng cũ, người một bước cũng không tiến thêm một bước hay động đậy chút nào.
Não bị úng thật rồi! Lạnh như vậy, ngươi thân thể nhỏ bé đứng đây, không sợ lạnh cóng mà chết sao? Thật khó hiểu....Nhưng mà, ngươi có họ hàng với ta sao? À không phải, chỉ có y phục màu trắng và nước da trắng thôi.
Nhìn ngươi giống như nhà có tang vậy! Cái mặt đó là sao chứ?
Trời vậy mà không biết xót thương chút nào.
Mưa một hồi lâu, càng mưa càng lớn.
Tiểu bạch cẩu là do không thể đẩy cửa vào nên phải đứng đấy.
Bé gái kia vì cái gì mà không đẩy cửa bước vào chứ? Được lúc thì mưa mới tạnh hơn một chút, nhưng trời lại ban phát bổng lộc rồi.
Bây giờ là mùa đông, hạt nước đã bị không khí làm lạnh thành tuyết mà đổ xuống.
Đói chết ta tồi? Không có chút sức nào hết! Hết mưa rồi lại tuyết, lạnh chết được.
May là mình có lớp lông dày, còn ấm áp được một chút.
Người này vừa hứng một cơn mưa vẫn còn kiên quyết đứng đây hứng thêm đợt tuyết này.
Là đang muốn tự vẫn sao? Không được, như vậy sẽ gây tiếng xấu cho Hạ gia mất!!!
" Gâu gâu gâu gâu gâu " - Tiểu bạch cẩu đứng dậy sủa lớn.
Tuyết đã phủ được một lớp mỏng lên người bé gái đó, cô bé vẫn không có động tĩnh chỉ đứng nhìn vào cánh cửa lớn.
Nếu muốn vào thì ngươi tự mình đẩy cửa là được, đã biết được cửa sau ở đâu thì ta tin chắc ngươi biết sau cánh cửa này là chỗ ở của ai mà, Nhan Linh Lung Hạ phu nhân nổi tiếng khó tính.
Khoan đã, ngươi quen phu nhân.
" Gâu gâu gâu gâu gâu " - Tiểu bạch cẩu cố ý sủa lớn, nhưng do vẫn còn nhỏ nên tiếng không mấy vang.
" Ăn đi!" - Bé gái kia chỉ lấy ra từ tay áo một cái màn thầu nhỏ rồi nói, người vẫn không di chuyển một bước nào.
Tiểu màn thầu!!!
Tiểu bạch cẩu vừa nhìn thấy hai mắt sáng rỡ chạy đến bên tay đứa bé mà ăn cái bánh bao đấy.
Tiểu màn thầu thật ngon, ta biết rồi ngươi là người tốt, xin lỗi đã nghi ngờ ngươi muốn làm xấu Hạ gia.
Tiểu bạch cẩu ăn xong vui vẻ đi vòng