" Trời ạ! Có con người từ bé đã cố chấp khó hiểu vậy rồi sao? " - Giản Sơ Mạn tặc lưỡi lắc đầu chán ghét ra mặt nói.
" Tiểu nha đầu, ta thật sự muốn kí đầu ngươi quá.
Ngươi một chút cũng không nhớ gì sao? Ta thì lại không thể kể tường tận cho ngươi được." - Tiểu Ái có chút bất bình quay sang nhéo hai má Giản Sơ Mạn mà nói.
" Ấy...đau đau, bỏ ra!" - Giản Sơ Mạn cảm nhận có chút đau, làm nũng xin tha.
Tiểu Ái bị cám dỗ bởi đôi mắt long lanh của cô mà mới buông tay, ngồi về vị trí cũ.
" Biết vậy lúc đó đừng đạp ngươi mạnh quá.
Quên quá nhiều thành ra nói năng lung tung." - Tiểu Ái cảm thấy có chút tự trách nói.
" Ngươi đẩy ta???" - Giản Sơ Mạn thắc mắc hỏi lại.
" Haizzz...!Tuy là ngươi như vầy mới là tốt cho cả ngươi và người ấy.
Nhưng mà cứ có cảm giác phải che giấu thật sự là khó chịu....!Hạ Vy, ngày đầu tiên ta gặp ngươi cũng giống như hôm nay vậy, hôm đó mưa rất lớn.
A Phượng đã rất nghĩ cho ngươi, cho dù ngươi không thân.
Cho nên về sau...!đừng tạo phản nhé!" - Tiểu Ái có chút trầm mặc, ánh mắt đượm buồn nhìn Giản Sơ Mạn.
Tạo phản??? Mình thì tạo phản gì chứ! Một chút tình tiết còn không biết nữa là.
Nhưng mà nghĩ cho ta là nghĩ thế nào? Nghĩ cho ta lại quăng ta ra phòng củi vầy à!!!
Không khí bắt đầu có chút lãnh đạm.
Ánh mắt Tiểu Ái cũng dần đượm buồn.
Cô nhìn vào đám lửa khẽ nở nên một nụ cười đầy gượng gạo.
" Thật ra ngươi và A Phượng rất giống nhau.
Đều là bị bỏ rơi, đều là được phu nhân chăm sóc, đều được Hạ gia nuôi dưỡng...!Nhưng ngươi thì tốt số hơn một chút, vui vẻ an nhiên mà sống.
Còn người thì trên vai vẫn còn mệnh lớn chưa làm, vẫn còn một gánh nặng rất lớn...!Đệ tử các ngươi có thể bước đến đây dễ như vậy còn người thì không.
Người chính là đạp trên máu mà đi lên.
Ai cũng chỉ biết nói Phượng Yêu Cơ tàn ác ngông cuồng,...nhưng có ai từng nghĩ...!người đã trải qua những gì không?" - Tiểu Ái khóe mắt đã ươn ướt đầy cảm xúc chầm chậm nói.
Phượng Yêu Cơ hóa ra là nói Hạ Thất Phượng....!Nhưng mà nghe theo lời Tiểu Ái nói thì hẵn là cô ta cũng đã trải qua chuyện gì khủng khiếp lắm.
12 năm trước:
Hạ Thất Phượng năm này 7 tuổi, đã bắt đầu được cho đi học như những người khác.
Nói là vậy nhưng từ sớm cô đã đọc rất nhiều kinh thư, chăm chỉ rèn luyện chép sách chứ không ra ngoài vui chơi như những người khác.
Đối với sách vở, gương mặt vốn không biểu cảm kia lại có chút hứng thú sâu sắc.
Đôi lúc Nhan Linh Lung còn phải cầu cô ra ngoài chơi chứ đừng mãi trong phòng đọc sách nhưng dù có ra ngoài thì gương mặt cô lại không có chút biểu cảm nào hứng thú, liền tìm cách chuồn vào trong.
" Ngươi nghe chưa, nó là con hoang đấy! Là phu nhân nhà chúng ta nhặt về nuôi dạy.
Cả ngày không nói gì, hình như là bị câm.
Cha ta còn nói gương mặt đó của nó là do bị tà thuật yểm nên mới như vậy, không có chút biểu cảm.
Ánh mắt khó hiểu...!Nó bị quỷ ám đó! Nghe nói năm ngoái nó từng đi đến chỗ thác nước...ngươi biết gì không, tóc nó biến thành màu trắng.
Dọa mấy người sợ hãi phát hoảng chạy đi luôn đấy!" - Tiếng mấy tiểu đệ tử bàn tán.
" Ghê vậy sao? Vậy thì đừng chơi với nó.
Điềm xui đấy!" - Mấy đứa trẻ khác lại nói thêm.
" Ngươi có biết nó tên gì không?" - Có mấy đứa hóng hớt hỏi.
" Ta cũng không rõ, cha ta nói là Vô Danh.
Bình thường phu nhân hay gọi nó là Thất Nhi nên mấy nha hoàn cũng như người khác đều gọi là Thất Thất.
Do tuổi nó vẫn còn rất nhỏ."
" Ấy! Vô Danh! Ngươi đến đây làm gì? Muốn lây vận xui cho bọn ta à!" - Mấy đứa trẻ sợ hãi lùi lại.
Tiểu Vô Danh lúc này không mấy để ý, chỉ nhìn qua bọn chúng một lượt rồi khẽ lắc đầu đi tránh qua một bên.
" Đúng là đồ bệnh!...!Lúc nào cũng chăm thể hiện với người lớn." - Một đứa ghen ăn tức ở nói.
Mà cũng đúng thôi, trẻ con chính là bị ảnh hưởng ít nhiều từ tư tưởng của phụ mẫu.
Chúng lại rất để tâm đến việc kết giao.
Người như cô, một lời cũng không nói, mặt thì như đưa tang.
Ai mà ưa cho được!
" Ây ấy mấy