Tình thế bây giờ càng hỗn loạn, nãy giờ toàn phái bị quay như chong chóng vậy.
Thiếu niên kia thì bị đẩy về phía sau, ai cũng tập trung nhìn người giả mạo kia.
Mà nhìn cũng phải, con người bình thường ai lại có sừng trên đầu chứ.
" Lộc Cô.
Người làm gì ở đây vậy chứ? Động Huyền Quang không cần người giữ sao? Sao mà sau bao lâu người vẫn chưa từng có chút trách nhiệm nào vậy?" - Tiểu Ái thu roi lại bước đến trước mặt Lộc Cô chất vấn.
" Ể, sao lại hỏi ta như vậy? Tuy là Lộc Cô nhưng ta trước giờ chỉ quản tình duyên, làm được gì hơn chứ?...!Còn nói đến A Phượng nhà ngươi, một người đi thì phải có người ở lại trong điện giả trang chứ? Sáng ra không có người các ngươi lại tìm loạn hết lên.
Mấy ngày nay ồn ào náo loạn đủ rồi, động Huyền Quang của ta bị các ngươi làm cho điên đầu nhứt óc cả lên.
Các ngươi phải có một chút tôn trọng linh vật canh giữ mật thất Phục Linh Sơn chứ.
Nói chung là Tiểu phượng hoàng về động gặp trưởng lão cầu dược rồi.
Lão nương bất tài, chỉ có thể ở đây giả trang thành nó thôi.
Không giúp được nhiều." - Lộc Cô vẻ mặt ủy khuất nói.
" Dù sao cũng là bậc tiến bối, người có thể cư xử đúng mực một chút không?" - Nhan Linh Lung vẻ mặt chán ghét uống chén trà rồi nói.
" Linh Lung, ngươi còn dám nói hai từ trưởng bối.
Vãn bối như ngươi mà dám kề kiếm vào cổ ta.
Nói đi, ngươi rõ biết rồi mà vẫn muốn chơi ta đúng không?" - Lộc Cô mặt mày bực tức nói.
" Xem ra Lộc Cô cũng không ngốc!" - Nhan Linh Lung chăm chọc nói.
Lộc Cô nghe đến đó thì liền tức đỏ mạnh đứng dậy chỉ chỉ tay về phía bà: " Ngươi ngươi ngươi, đúng là không sợ trời không sợ đất.
Có tin ta se duyên cho người một người vô cùng xấu không?...À quên, ngươi gả lâu rồi.
Ngươi tin ta se khiến nhân duyên của tiểu phượng hoàng đầy nghiệt ngã không?"
" Người cũng nên nhớ lại, song thân của con bé là ai? Con bé là ai, và lại ta tin.
Nếu người dám thì cơ hội về động Huyền Quang cũng không có.
Đồ đệ này của phu quân ta, con bé là người trưởng lão Lộc tộc yêu mến.
Người dám làm gì con bé, Lộc tộc tha sao?" - Nhan Linh Lung lại tiếp tục trêu chọc.
Người kia giận quá hóa thẹn, liền ngồi xuống lại.
Đôi mắt thì vô tình va vào mặt Giản Sơ Mạn nhìn đắm đuối.
" Tiểu nha đầu, ngươi thật sự là đệ tử của Tiểu phượng hoàng sao? Số sao mà thảm vậy, nó không bắt ngươi chạy 30 vòng quanh đỉnh Phục Linh Sơn chứ? Nhớ năm đó nó còn nhỏ, mỗi lần huấn luyện Tiểu Ái và Tiểu Lộc đều bắt hai đứa nhỏ chạy quanh mấy chục vòng.
Rất đáng thương." - Lộc Cô lắc lắc đầu bộ dạng cảm thông nói.
Ôi sao mà quen vậy? Hôm qua Trương gia không tới thì ta phải chạy rồi đó.
" Được rồi, đừng dọa con bé nữa.
Con bé đi được bao lâu rồi, bao lâu về ngươi biết không?...!Vốn là hôm nay muốn nó vận động một chút xem sao? Không ngờ chuồn mất." - Nhan Linh Lung gương mặt lộ rõ buồn rầu nói.
" Đêm qua nó ở trong điện không biết vì sau xảy ra phản phệ, kỳ ấn đã chảy dài đến cổ, liên tục dùng linh lực đốt cháy lớp băng dày cộp kia.
Lúc bọn ta đến nơi thì nó đã nằm bất động dưới đất, máu chảy đầy sàn như đang hấp hối vậy.
May là nơi đó là Hàn Băng điện, có thể giải bớt băng huyết cho Bắng Quyết Thương để lại mới giữ được tính mạng.
Thế là Tỵ Nương và Tiểu Lộc liền đưa con bé đi, bỏ ta ở lại.
Ai