" Để ta xem, tiểu phượng hoàng cao cao tại thượng kiên cường bất khuất này sẽ ra sao sau khi bị hành hạ suốt một đêm đây." - Lộc Cô nửa đùa nửa thật tiến về phía bên cạnh Hạ Thất Phượng.
Nhan Linh Lung cũng cùng bà tiến lại, Tiểu Ái và các nam đệ tử cũng theo sau để phụ giúp bế cô về điện.
" Thần sắc sao mà kém quá vậy? Nhưng mà dáng vẻ này mới có chút đáng yêu.
Tiểu Yêu ngươi nói y phục này moi đâu ra thế, chất liệu thật là tốt.
Sau này may thêm cho con bé mười mấy cái nữa." - Lộc Cô đứng ở gần nhất, sờ sờ vạt áo nói.
" Lộc Cô người là quan tâm điện hạ hay là váy vóc vậy? Ấy ta nói trước, điện hạ say rồi đó, làm người ấy tỉnh lại thì người tự liệu đường mà chuồn đi." - Tiểu Yêu khó chịu ra mặt nói.
Nghe tới lúc này mọi hành động của Nhan Linh Lung, Lộc Cô cũng như Tiểu Ái đều đông cứng lại: " Say rồi, ngươi không giỡn chứ? Ai mà có đủ khả năng khiến con bé say được vậy?" - Lộc Cô kinh ngạc hỏi lại.
" Lộc Tửu Quân, người xem, đúng ra bọn ta đã về từ 3 canh trước rồi.
Đột nhiên Tửu Quân xuất quan liền nhìn thấy người ấy, thế là lôi vào uống chung.
Còn kết nghĩa anh em gì nữa ấy.
A Phượng uống tận 20 vò rượu mới được tha cho, Tửu Quân cũng xỉn quắc cần câu luôn." - Tiểu Yêu cũng sởn da gà nói rồi lấy ra từ trong túi vải một chiếc sừng lớn.
" Bệnh không hết mà còn uống lắm vào, không sợ chết mà." - Lộc Cô có chút tức giận liền quen tay quay sang cốc đầu Hạ Thất Phượng một cái.
* Ưm ~ * Hạ Thất Phượng đang nằm dựa trên lưng của con hươu lớn phát ra chút tiếng động.
Vừa nghe tiếng động những người được coi là có chút am hiểu về tính tình thất thường của cô liền xanh mặt, mồ hôi chảy thành dòng mà bất động.
Cô từ từ ngồi thẳng dậy, y phục chỉnh tề, tóc trắng cũng được buộc gọn từ trước, chỉ có gương mặt vô cùng mệt mỏi, môi nhợt nhạt, sắc mặt phải nói là tái nhợt, vô cùng kém.
Vẫn may là nhan sắc vốn có đã đẹp, bằng không thì sẽ rất khó coi.
" Đứng gần lại.
" - Cô lạnh lùng nói lên mấy tiếng.
Lời nói rất có tính đe dọa, Lộc Cô, người đã sống hơn 1000 năm cuộc đời cũng phải răm rắp nghe theo tiến gần tới sát bên.
* Bụp....a* 1000 năm cuộc đời Lộc Cô chưa từng quy phục trước ai lại phải chịu cảnh này.
Tiểu phượng hoàng của bà ấy không hề nhân nhượng mà dùng hai ngón tay búng vào giữa trán bà một cái đó au.
" A Phượng ngươi ổn không? Ta đưa ngươi về điện." - Tiểu Ái tiến lại gần nói.
Hạ Thất Phượng không đáp, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.
Có lẽ là do nhức đầu nên cô cứ liên tục xoay cổ qua lại.
" Kẻ kia là ai?" - cô ánh mắt lờ đờ, không nhìn rõ vài người ở phía xa mệt mỏi nói, tay xoa xoa trán nói.
" Kẻ nào? À, có một tên đột nhập, bọn ta đang đuổi hắn xuống núi." - Tiểu Ái vội đáp rồi với tay muốn đỡ cô xuống.
Khung cảnh đằng xa chính là Liễu Hạo và Giang Thành đang tận tay dẫn nó đi.
Đứa trẻ mặt đầy luyến tiếc nhìn lại, vừa tủi thân vừa buồn bã, lại còn có thất vọng sâu nặng.
" Dừng lại! " - Hạ Thất Phượng vừa kịp nhìn ra liền lớn tiếng hét.
Tiếng nói đó khiến ai cũng phải dừng lại.
Cô vội nhảy xuống khỏi lưng hươu lớn kia, cũng là Tỵ Nương.
Cô vừa xuống thì hươu trắng cũng hóa thành hình người, là một mỹ nhân nghiêm nghị chạc tuổi Lộc Cô.
Bà ấy giữ lấy hai vai cô để giữ vững cho cô.
Là chân cô hay là toàn thân bị thương, chân vừa chạm đất thì toàn thân đã không trụ vững, đau đớn muôn ngàn đến mức thể hiện rõ ràng cả lên mặt.
Cô cũng phải chùng bước nhìn xuống phía chân một chút đầy khó chịu.
Tỵ Nương:
" Điện hạ cẩn thận.
Người chưa thể đi lại được đâu." - Tỵ Nương vội khuyên ngăn.
Ai ai cũng muốn đỡ lấy cô, để có thể giữ lại mạng đã phải chịu đau đớn ngang hình rút xương thì không hề đơn giản.
Đi đứng cũng là cả một vấn đề.
Nhưng không biết vì thứ gì cô lại gắng chịu đau bước vài bước tiến đi, sự đau đớn đã là thấu xương, qua nét mặt cũng thấy rõ.
" Thất Nhi dừng lại." - Nhan Linh Lung bị hoảng loạn trước cảnh tưởng trước mắt quát lớn.
Cô không ngại bản thân khó khăn đau đớn, dùng rất nhiều lực nắm lấy tầng váy dài chạy băng qua hàng người, chạy về phía đứa trẻ kia.
" A Phượng." / " Trưởng môn " - Tiểu Ái và những người khác bị kinh ngạc nói.
Chân thật sự là không trụ nổi, vừa đến được trước mặt đứa trẻ kia thì liền ngã xuống.
Miệng cũng nôn ra không ít máu.
Liễu hạo và Giang Thành đứng gần đó nên vội đỡ cô.
Nhưng cô lại không thể đứng dậy, hai chân bất lực, và cũng có lẽ là không muốn đứng.
Cô gạt tay hai người ra, hai người cũng hiểu ý mà tránh xa ra khỏi chỗ đó một chút.
Đôi mắt cô ươm ướt, khóe miệng lại cong cong, ý cười xuất hiện trên mặt.
Cô chỉ gắng gượng ngồi, đưa một tay sờ sờ lên mặt đứa trẻ đứng trước mặt bị cô dọa cho có chút đứng hình.
" Đệ nói đi, tiểu tử.
Là đệ đúng không?....!Ta, ta là Nhật Hạ.
Đệ nói ta biết là đệ đúng không?" - Cô có chút nghẹn giọng, ánh mắt đầy hi vọng long lanh do nước mắt cố diễn đạt cho đứa trẻ hiểu.
Cô vừa dùng thủ ngữ vừa nói ra thành tiếng, nhưng vẫn có vài từ bị giữ lại ở cuốn họng, không nói ra được.
Đứa trẻ vẻ ngoài chắc chỉ khoảng 7 8, đầy ngơ ngác.
Đôi mắt nó cũng phát lên chút ánh sáng mừng rỡ nói.
Thật sự là có quen biết sao? Mặt ai cũng ngạc nhiên hết ra, trưởng môn cao cao tại thượng lúc trước lễ bái sư còn không thèm cúi người để làm lễ cho Giản Sơ Mạn mà lại dám từ bỏ tôn nghiêm, ngồi bệt dưới đất, tư thế lại không khác quỳ là bao, nước mắt còn lưng tròng.
Đứa trẻ đó không đáp, là do hi vọng của nó đã thành hiện thực rồi.
Người nó trông đã được gặp rồi.
Ban nãy nó còn tưởng người ấy đã nhẫn tâm bỏ rơi nó rồi.
Cũng là do từ trước đến giờ nó chưa từng nhìn qua dáng vẻ tướng quân mà nó ngưỡng mộ như này bao giờ, quá khác so với lúc ở chiến trường, lại còn là mái tóc trắng.
Tất cả với nó bây giờ như một giấc mơ vậy.
Cậu bé vội đưa hai tay đỡ lấy Hạ Thất Phượng, đỡ cô đứng lên.
Đứa trẻ không đáp khiến cho cô không rõ thật hư, ánh mắt có chút thu lại, muốn khóc nhưng nước mắt không thể rơi được.
Nét mặt đau thương từ từ cố gắng đứng dậy, cô thất thần nhìn đứa trẻ.
Đó là cảm giác như cả thế giới quan của cô dần sụp đổ.
Nhưng cô vẫn không muốn bỏ cuộc như vậy.
" Đệ sẽ không chết đúng không? Dù sao thì ta cũng từng cho đệ phượng ấn.
Đệ mau biến về dáng vẻ vốn có đi.
Ta xin đệ, ta cầu đệ.
Đừng đùa với ta như vậy.
Nếu đệ là tiểu tử đó thì mau nói đi.
Ngày đệ rơi xuống vực Tử Thần ta đã cho phượng hỏa dò thám, hoàn toàn không tìm thấy.
Ta đã tìm đệ suốt 6