Hai ngày sau, quân Yên Nam đi từ hướng Tây Bắc giữa đêm dẫn một cánh quân bất ngờ vây đánh vào vùng trọng yếu của Nam Cương, nơi tướng quân và tướng sĩ của họ đang nghỉ ngơi.
Kết quả giết ch.ết 5 tướng quân, 32 người bình thường.
Thánh nữ của họ cũng không hề khoan nhượng, giết được 40 người, dẫn đường được cho họ tìm nơi trốn thoát.
Cô càng ngày càng có được lòng tin của người dân nơi đây.
.
Cái hẹn 5 ngày đã tới gần, quân sĩ Nam Cương đều tin tưởng vào cô, chuẩn bị mọi thứ như lời cô nói, tinh thần hăng hái không hề áp lực.
Đây chính là ý chí vốn có của đại bàng sa mạc.
Họ miệt mài luyện tập, miệt mài chuẩn bị chỉ không biết là mình đã tự chui đầy vào rọ vì cái tín ngưỡng của mình.
Ngày đó cũng tới, chiến trường tàn khốc toàn bộ thanh niên trai tráng, các lão uyên thâm kể cả Hạ Thất Phượng đều xuất trận.
Nói gọi là phía sau mười vạn binh cũng không thể hoàn toàn khiến họ yên lòng.
Phía sau họ tính từ Tứ Cương là 12 vạn binh Yên nam, trước mặt là 15 vạn.
" Các ngươi đừng sợ.
Chúng ta có thánh nữ, có 10 vạn binh có sa mạc bảo hộ.
Đại bàng trên cao, sa mạc chính là đất chủ.
Quyết chiến quyết thắng." - Tên trưởng tộc hùng hồn nói.
" Đại bàng sa mạc, đánh trận lại mang nữ nhân ra làm gì?" - Giang Minh Vãn - con trai cả Giang Lĩnh, đại ca của Giang Nguyệt Ly.
Hắn là người thống lĩnh 15 vạn quân từ phía Yên Nam.
" Nữ nhân?" - tên trưởng tộc cùng mấy người khác có chút nghi hoặc, nơi đây ngoài Hạ Thất Phượng thì làm gì còn nữ nhân nào, nhưng cô ấy đứng cuối quân ngũ, xung quanh còn có 1 vạn quân bao lấy để bảo vệ, căn bản là không thể thấy được.
" Hạnh Nhi, Mịch Nhi, Uyên Nhi.
Cảm tạ 3 vị cô nương vì nước quên thân." - Trợ thủ của Giang Minh Vãn - Trương Khang cũng là Trương đại thiếu của nhà họ Trương.
Hắn tỏ ra khiêm nhường mà nói lớn.
* Hí...xẹt....rầm...* tiếng ngựa tháo chạy xô xác.
Lời hắn vừa dứt lập tức có 3 binh mã thúc ngựa xông lên, 2 người đi trước 1 người đi sau yểm trợ.
Người đi trước thúc ngựa, tay cầm dao nhỏ đâm loạn vào mấy con ngựa chiến lân cận, người phía sau rắc bột hoa làm cay mắt lính hủy mắt ngựa.
Động tác nhanh chóng, phi ngựa lại nhanh khiến cho quân Nam Cương trở tay không kịp.3 người bọn họ lao thẳng về phía Yên Nam, binh lính liền chia thành hai bên chừa chó họ một đường để tiến ngựa đi qua đi về phía quân doanh.
Mặt mày người Nam Cương đỏ rần tức giận.
Cái tôi của họ rất cao, đặc biệt là chỉ coi nữ nhân là vật trêu đùa thỏa mãn, vậy mà lại bị nữ nhân để lại cho một nỗi nhục nhã ê chề.
Kế này của Yên Nam cũng quá thâm sâu rồi, 3 người đó đã ở đây suốt 2 năm, luôn luôn qui thuận không lộ ra một ý tạo phản nào vậy mà chỉ thoáng chốc đã tạo phản, đúng là trên đời này thứ khó tin nhất là lòng dạ nữ nhân.
" Không phải nói là đại bàng sa mạc uy vũ lắm sao? Sao lại ngã ngựa hết dưới tay nữ nhân rồi, thật đáng thương?" - Giang Minh Vãn lại tiếp tục đả kích.
" Gì mà....!người đó không phải là trưởng tộc Nam Cương, Khương Bình đại trướng quân sao? Ông không phải là đại bàng chiến à, nghe nói chiến lược tinh tường nhìn rõ trước sau.
Hôm nay chiến lược bị sao vậy? Chỉ đem 10 vạn quân lại muốn đấu với...27 vạn quân Yên Nam ta.
Đúng là chỉ lấy sức trâu làm tổn thương người khác." - Trương Khang cũng liền tiếp lời, tiếp tục công kích.
Đây chính là màn chào sân tương đối quen thuộc ở chiến trường, đặc biệt là với Nam Cương.
Bởi vì họ quá mạnh nhưng lại có cái tôi quá lớn lại còn không có não, tính toán không nhiều toàn lực mà đánh.
Nếu khiến họ không giữ được bình tĩnh thì họ nhất định sẽ xông lên, nhưng là tấn công một cách rời rạc, cá nhân như vậy thì lợi thế sẽ nghiêng về Yên Nam.
Đây cũng là lý do lớn nhất khiến cho tướng sĩ Yên nam luôn phải tập giữ cái đầu lạnh.
" Tướng sĩ của ta, xông lên, giết ch.ết bọn chúng." - Khương Bình tức đỏ mặt phất lên lá cờ Nam Cương, tay cầm thương sắt tay cầm rìu hùng hồn nói.
Máu chiến anh hùng của Nam Cương đều đã nổi lên, họ phát ra âm thanh mãnh kiệt thúc ngựa tiến tới, khí thế oai hùng không tả nổi.
Điều lạ là quân Yên Nam không hề tấn công cứ đứng ra đấy, mặt mày cười giễu cợt thể hiện sự khinh bỉ.
Do ở địa hình sa mạc nên nơi đây vô cùng rộng, cát nóng phủ đầy.
Hai bên trước sau đều đứng cách nhau khoảng 10 trượng ( 1 trượng = 4 mét ).
Theo chiến lược mà Hạ Thất Phượng vạch ra cho Nam Cương, nơi đây có một dãy núi đá trải dài bên phía cánh trái, chỗ gần chạm đến đất Yên Nam cách một trượng có một hẻm núi ấn, vì lối ra bị hai bên vách đá thô to che lại nên nhìn từ Tứ Cương hay Yên Nam đều sẽ không thấy, cộng thêm hẻm núi lại là một lối đi cong, lối ra tính theo vị trí xuất trận là nghiêng về phía Nam Cương nên 10 vạn quân sẽ đứng ở địa thế gần sát hẻm núi, như vậy rất dễ cho tiến công và phòng thủ tháo chạy kịp thời.
Nhưng cái Hạ Thất Phượng tính cho họ còn cao thâm hơn.
Cô đã nói từ phía Yên Nam sẽ có 15 vạn quân trong đó có 3 tướng quân dẫn dắt, phía Tứ Cương nhất định sẽ có 12 đến 14 vạn quân nhưng tuyệt đối chỉ có binh sĩ, không có người dẫn đầu.
Khi binh sĩ tiến lên đánh Yên Nam phía trước nhất định phía Tứ Cương cũng sẽ tiến lên để đánh thế gọng kìm.
Đợi tới lúc đó, sau khi 10 vạn quân thúc ngựa đi qua hẻm núi đánh với Yên Nam, 15 vạn quân mai phục Nam Cương sẽ từ hẻm núi xông ra đánh với quân phía Tứ Cương.
Một kế hoạch hết sức hoàn hảo khiến ai cũng răm rắp nghe theo.
Chỉ tiếp là bị tính kế.
* xào xạc....xào xạc....ầm ầm....rầm...* tứ trong hẻm núi ồ ạt gió cát xông ra\, trong gió còn có thứ gì khác\, mùi hương nhè nhẹ.
Lúc này Nam Cương vẫn chưa đi qua hẻm núi, đương nhiên lãnh trọn, cát bay đầy vào mắt ngựa mắt lính lại vô cùng nóng rát, trực tiếp phá hỏng mắt của họ, hơn 5 vạn binh đã ngã ngựa lấy tay ôm mắt, những người tinh ý kịp nhắm mắt lại thì lại hít phải loại khí kia khiến đầu óc không minh mẫn, không tỉnh táo nổi.
Ngựa hít phải liền sùi bọt mép lăn đùng ra chết sạch.
Tổn thất hết 5 vạn.
" Sa mạc làm chủ, vậy hôm nay sa mạc không muốn làm chủ cho các ngươi rồi.
Là kẻ nào ngu ngốc đã chỉ các ngươi đứng ở hẻm núi.
Không phải các ngươi rõ sa mạc lắm sao? Giờ này mùa này, không phải là không nhớ gió đã đổi chiều rồi chứ?" - Giang Minh Vãn khiêu khích nói.
" Tộc nhân của ta, chúng ta nhất định phục thù.
hãy dùng căm phẫn làm sức mạnh, cầm vũ khí lên, 5 vạn quân theo ta đánh chúng, 5 vạn theo thánh nữ đánh ở phía sau.
Tiến lên, 15 vạn quân của ta, xông ra đi." - Khương Bình vẫn không phục, cầm lấy vũ khí dùng hết sức đứng dậy cũng như vực dậy tinh thần của tướng sĩ.
Ông uy thế hét về phía hẻm núi đầy tự hào.
* Rầm rầm rầm...xẹt...xẹt...* từ hẻm núi một đoàn người tiến ra\, trên người mang giáp vươn cung liên tục bắn tên.
" Trưởng tộc mau chạy....chúng ta bị mai phục...nước thánh...nước thánh...." - một tên binh sĩ mặc áo lông thú của Nam Cương chạy đến trước mặt Khương bình, mặt mày đã nhuốm máu cả người không có lực vội vã nói vài câu nhưng chưa nói hết đã bị bắn chết.
" Không phải chứ? Sao lại là quân Yên Nam." - Khương Bình ngơ cả ra, mặt đầy kinh hãi sen lẫn thất vọng.
Quân Yên Nam lại được một tràng cười hả hê, tiếng cười chế giễu lên sự ngu ngốc và tự mình đi vào bẩy của dị tộc Nam Cương.
Từng tiếng cười lại khiến tim họ quặn thắt, không phải kế hoạch của họ quá hoàn hảo sao? Quân mai phục đúng ra là của họ nhưng mà bây giờ họ mới là người bị mai phục, bị tính kế.
" Thật nực cười, các ngươi thật nực cười." - Trương Khang cười phá lên nói.
" Tại sao chứ?" - Khương Bình đau thống thiết hét lên.
Quân hai bên vẫn đang đánh, phía sau cũng phải tiến lên yểm trợ.
Hai cánh quân ban đầu của Yên Nam vẫn rất nhàn, chỉ đứng cười nhạo, tay chân vẫn chưa kịp động thì phe địch đã chết một nửa.
" Ngươi nghe không rõ à, là nước thánh.
Tất cả những điều các ngươi đang làm là chui đầu vào rọ.
Rơi vào bẩy của một ả nữ nhân cao cao tại thượng mà các ngươi tôn thờ.
Dị tộc Nam Cương vốn xem thường nữ nhân lại sập bẩy một nữ nhân.
Thật là trò cười lớn trong thiên hạ.
Nước cô ta pha mà các ngươi cũng dám uống.
Cô ta là độc cổ y nhân đó." - Giang Minh Vãn hả hê nói.
Độc cổ y nhân là nói về người hành y giỏi về dùng độc, trước khi xuất trận Hạ Thất Phượng đã lấy lý do cầu may cho quân mai phục vì họ dễ gặp nguy hiểm khi di chuyển trong hẻm núi, đã lấy ra một bình rượu thả dược nói là nước thánh cho họ uống.
Nhưng ai nào ngờ đó là thuốc độc chết người, giết người từ từ chậm rãi nhưng phá hủy toàn bộ lục phủ ngũ tạng.
Trên đời này tín ngưỡng luôn rất cao đẹp, chỉ là đừng mang những tín ngưỡng mù quáng dại dột, họa sát thân.
" Thánh nữ" / " Nhật Hạ" - quân sĩ Nam Cương tức giận quay lại nhìn về phía cô.
* Vút * tiếng cung tên bắn đi ngay tức thì.
Hạ Thất Phượng sau khi toàn quân Nam Cương tiến lên yểm trự sớm đã lui về phía sau, tiên gần hơn về cánh quân ở phía Tứ Cương, không hề câu nệ mà vươn cung, họ vừa quay lại liền bắn ra, một biển lửa lớn bao trùm toàn bộ nơi đó, tổn hại không ít người Nam Cương.
" Nhật Hạ tại sao? Cô không phải là phượng hoàng sao? Phượng hoàng là mẹ của đại bàng, cô không phải là tái thế để giúp bọn ta sao?" - Khương Sa đau khổ hét lên.
" Bởi vì ta là phượng hoàng của Yên Nam, là nữ tướng duy nhất của Yên Nam." - Cô vừa tuyệt tình vừa lạnh lùng đáp bằng giọng Nam Cương.
Những người quen cô ở Nam Cương đều tuyệt vọng, thì ra cô biết rõ ngôn ngữ của họ, tuy họ tin tưởng nhưng một số đều vẫn giấu cô những tưởng cô nghe không hiểu, thì ra là đều hiểu.
Bởi vì tướng sĩ Yên Nam để phục vụ cho việc này, tất cả đều phải học tiếng Nam Cương.
Nhiều kẻ xông tới muốn đánh cô liền cho ngựa nhấc cao chân một phát đạp chết.
Cô vừa dứt lời liền thúc ngựa về phía Tứ Cương đường đi đạp chết không ít người, tướng sĩ tách làm hai đưa mũ giáp cho cô, cờ Yên Nam cũng được phất cao.
" Hóa ra là vậy, quân phía Tứ Cương nhất định không có tướng quân thống lĩnh.
Vì tướng quân của họ là nội gián trong quân ngũ của ta." - Khương Bình chua xót nói.
Ý chí quật cường của Nam Cương liền bị dập tắt, thứ họ tin tưởng nhất, giết ch.ết họ, hại họ diệt tộc.
Có đánh tiếp cũng không là gì, 10 vạn quân đã trọng thương.
5 vạn quân Yên Nam mai phục ở hẻm núi, 15 vạn quân trước mặt, 12 vạn