" Ta thấy hối hận khi để Tỵ Nương giúp ngươi việc này rồi.
Xem ra ngươi mạng cũng lớn lắm.
Ấy ta nói con ngốc kia có phải quá kiên cường rồi không? Gặp kẻ khác thì đã tự vẫn lâu rồi.
Ta đi gặp nó nói chuyện." - Lộc Nương mặt mày cau có nói.
Sắc thái trên mặt mỗi người hiện tại hỉ nộ ái ố có đủ, như không biết nên thương xót hay là hiển nhiên.
Xã hội này là vậy, vô cùng lạc hậu.
Phụ nữ lẳng lơ là tội nhưng nam nhân c.ưỡng bức họ thì là do nhu cầu si.nh lý, vả lại những người làm nhục Hạ Thất Phượng đều là con nhà gia thế, bây giờ ai dám hó hé lên tiếng bênh vực cho cô dù sao trong đó cũng có người nhà họ.
Giờ thì cũng hiểu tại sao trận đồ sát mấy người trước cô ta thẳng tay chém chết không ít kẻ.
" Đi làm gì? Ngươi còn thấy con bé chưa đủ nhục nhã hả? Để con bé biết ngươi biết được nó như vậy thì từ nay về sau cũng không còn thấy mặt nó nỗi đây....!Tiểu Ái có phải việc này con cũng biết rồi không? Tại sao không nói cho ta biết.
Băng Quyết thương nếu hôm qua không phát tán ta cũng không biết, nếu hôm nay hắn không tới đây ta cũng không biết con bé xảy ra việc gì, ngày đó con bé về con cũng không báo cho ta.
Con còn gì giấu nữa không? Con có coi ta ra gì không?" - Nhan Linh Lung vô cùng nóng giận cản Lộc Nương lại, lớn tiếng quát mắng.
Mặt Tiểu Ái lộ ra vẻ sợ hãi nấp sau lưng Tiểu Yêu: " Con không có biết việc này.
Ngày A Phượng về con cũng chỉ là vô tình phát hiện thôi.
Người cũng không phải không biết lúc đó chính là ngày nha đầu kia té thác.
Ngày đó A Phượng về cứ điên điên dại dại không nói không rằng cả người đầy mấy vết tím đỏ thậm chí có mấy chỗ bầm lên, người ấy tục cắn khắp người hận không thể cắn đứt phần da thịt đó.
Ta cũng không biết tại sao lại như vậy nhưng mà lúc đó A Phượng không có tỉnh táo, Hạ Vy lại không biết sao lại đi tới thác nước thấy được thứ đó nên con rất hoảng đã đẩy ngã con bé xuống rồi kéo A Phượng đi đến chỗ ở của mình.
Con cũng rất muốn báo cho người biết nhưng mà người ấy không chịu, còn nói nếu để phu nhân biết thì sẽ tự vẫn nên con không có gọi người, cũng không dám kể với người.
Con ngoại trừ Băng Quyết Thương thì cũng không biết được gì hết, thật đó ." - Tiểu Ái vừa nói vừa như sắp khóc tới nơi, sắc mắt của Nhan Linh Lung cũng quá dữ rồi.
" Ta thấy thứ gì nghiêm trọng đến nổi ngươi phải đẩy ta?" - Giản Sơ ạn theo dòng suy nghĩ của mình vô thức nói ra.
" Vốn đẩy ngươi ngã là để ngươi đi thứ đó.
Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết sao?" - Tiểu Ái cảm thấy hơi ủy khuất đáp.
" Nhưng mà Giang Nguyệt Ly.
Ca ca ngươi hãm hại điện hạ nhà ta.
Thiếu gia nhà các ngươi dám động đến điện hạ nhà ta còn dám nói những lời đó.
Điện hạ nhà ta là lá ngọc cành vàng là....." - Tiểu Yêu tức điên tiết quay sang quát tháo tất cả đệ tử đứng ở đấy nhưng nói giữ chừng thì bị Tiểu Ái lấy tay bịt miệng lại không cho nói tiếp, còn ra hiệu im lặng.
" Tiểu Yêu không cần nóng giận.
Điện hạ là công chúa Lộc tộc ta, trưởng lão sớm đã có phán quyết cho tất cả bọn họ rồi.
Ngày mai là đại hội xét xử, những người đó trước sau đều phải lãnh tội trước cổ thất." - Tỵ Nương vẫn lạnh lùng, điệu bộ trang nghiêm nói.
" Công chúa Lộc tộc, từ khi nào? - Nhan Linh Lung có chút khó hiểu nói.
" Năm điện hạ 8 tuổi cũng từng một lần đến thượng nguồn của thác nước nhưng không may trượt chân té xuống, may sao lại bị cuốn vào mật thất gặp phải trưởng lão của bọn ta.
Trưởng lão rất thích điện hạ liền cưng chiều mà gọi là công chúa.
Sau đó lại bàn giao mật thất bên trong cho người làm chủ.
từ đó thì người đã là công chúa của tộc ta rồi." - Tiểu Yêu lập tức giải thích.
Chỉ vì được yêu thích mà có được cả một mật thất của một ngọn núi ngàn năm, té thác kia giữa mình và cô ta thì hình như đó là may mắn chứ không xui xẻo nhỉ.
Khoan đã, sách có ghi mật thất của Phục Linh sơn đã có từ rất lâu, sớm đã là cổ thất.
Bên trong đầy rẫy cạm bẩy, thậm chí lúc trước đó chính là ngươi từng gi.ết ch.ết rất nhiều người oán khí rất nặng có thể bức chết người, kẻ thoát ra được thì hóa điên hóa dại lở loét toàn thân, còn không may thì chết không toàn thây.
Hình phạt này xem ra là rất nặng.
" Không được không được đâu.
Phu nhân, ca ca con có tội, nhưng mà đẩy vào cổ thất thật sự quá nặng rồi.
Có thể thay đổi được không?" - Giang Nguyệt Ly liền lập tức quỳ xuống cầu xin.
Thường thì mấy kẻ chết ở đó là vì tin cổ thất có báu vật hoặc năng lực huyền bí nào đó, nhưng tu tiên thì biết rõ.
Nếu một kẻ bị phạt đến mức phải mở cổ thất thì có nghĩa là gia tộc đó cũng sắp suy vong đến nơi rồi.
Mấy gia tộc có huynh trưởng có liên quan đến việc kia cũng quỳ xuống cầu xin gần như muốn khóc cả lên.
Nếu như gia tộc suy vong họ cũng sống không yên vả lại còn nghe nói sẽ có loại tà thuật nào đó sẽ đoạt mạng từng người trong nhà đó để rửa sạch sự dơ bẩn do tội lỗi của người kia tạo ra.
" Đứng lên cả đi.
Ta không có nói là mở cổ thất để trị tội huynh trưởng thiếu gia nhà các ngươi mà là trị tội mấy tên Trương gia đang bị giam lỏng kia.
Còn nhà các ngươi sớm đã có hình phạt rồi.
ban nãy xem không kĩ sao? Điện hạ đã nói rồi, nhà các ngươi nhất định sẽ tuyệt hậu.
Cổ thất đã hiển linh từ sớm đáp ứng theo lời người ấy rồi. - Tỵ Nương vẫn rất bình thản nói.
Tuyệt hậu, bảy tám gia phái mấy ngàn người đều phải tuyệt hậu? Phạt như này cũng đâu có thấp hơn là bao.
nhưng mà cũng đáng, bởi vì bọn họ là chơi tập thể mà, chịu cũng phải chịu hết tập thể như vậy mới biết sợ, Kẻ khác nhìn vào mới biết răng đe con cháu.
Tập cũng tập xong, luyện cũng luyện xong, Nguyệt Ly tỷ ấy đã khóc rất nhiều, thậm chí còn không thèm ăn uống, ta phải dành cả buổi dỗ dành.
Nhưng mà bọn họ cũng tự chấn an nhau.
Dù sao ở thời đại này thì việc bảy tám thanh niên đề một cô nương ra hãm hại cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là trách cô gái đó không biết giữ thân, nếu xử như vậy thì quá lạm dụng chức quyền thậm chí còn phạm đại kị.
Dù Yên Nam coi trọng tiên nhân nhưng vẫn có rất nhiều luật lệ cân bằng, đúng là cái xã hội lạc hậu thối nát.
" Tiểu Hạ cô nương, tiểu Hạ cô nương." - Giọng một người khẽ gọi ngoài cửa.
Đã là canh Tuất, gần 9 giờ khuya rồi ai còn đến gọi mình.
Lúc trước còn thức khuya nhưng từ khi đến đây sớm đã quen với giờ giấc ở đây rồi.
" Đêm rồi ai còn gọi thế nhỉ? Ta ra xem xem." - Nguyệt Ly