Phòng Nguyệt Ly:
" Tiểu thư cô đừng sợ, bọn họ không thể phán tuyệt hậu cho nhà ta được đâu.
Ta nghe gia chủ nói nếu ngày không thể thắng được Hạ Thất Phượng thì sẽ từ đại thiếu gia, nếu như vậy hắn ta cũng không mang họ Giang nữa, sẽ không ảnh hưởng đến những người trong dòng họ.
Như vậy không phải là một bước trừ khử thêm một kẻ nguy hại cho vị trí người thừa kế Giang gia rồi sao? Như vậy cô phải vui chứ? Sao lại khóc." - A Sương dịu dàng khuyên nhủ.
" A Sương tuy ta muốn trở thành người thừa kế, muốn được công nhận nhưng mà ta vẫn không phải muốn đẩy ca của ta vào đường chết.
Vả lại ta cũng rất sợ, sợ cha ta biết ta và ngươi có quan hệ, biết ngươi tính kế lót đường cho ta, như vậy ông ấy có khi nào sẽ càng thêm ghét bỏ ta không?" - Nguyệt Ly mặt đầy nước mắt buồn bã nói.
" Sẽ không một ai biết được điều đó.
Tiểu thư ta đã hứa với phu nhân giúp người được gia chủ sủng ái, được sống một đời vinh hoa thì nhất định sẽ bảo vệ cho người đến cùng.
Còn về đại thiếu gia, mẫu thân hắn ở ác, hắn nhận cái kết đó cũng là rất đáng.
Cô không được xuống tinh thần, cũng không được để lộ bí mật giữa ta và cô.
Cứ bình bình an an vui vui vẻ vẻ mà sống là được." - A Sương vội ôm lấy cô vỗ về.
A Sương cô ta còn rất trẻ, 23 tuổi là cao.
Cô là con gái của nô tỳ cận thân Trần Hoa - mẹ của Giang Nguyệt Ly.
Sau khi Trần Hoa hạ sinh Nguyệt Ly mất thì mẹ cô cũng gì quá thương tâm đã tự vẫn.
Tâm nguyện lớn nhất của mẹ cô cũng như Trần Hoa phu nhân là muốn Nguyệt Ly được yêu mến, được sống một đời hạnh phúc, lấy lại được cương vị của mình trong Giang gia đã bị hai ca ca tỷ tỷ kia cướp mất.
Hơn hết là muốn trả thù mẹ của hai người đó, bởi vì họ mà Trần Hoa từ chính thất đã bị ghẻ lạnh, chịu bao nhiêu là khổ hại chỗ đứng của Nguyệt Ly không cao.
Năm Giang Thiên Sở và Giang Minh Vãn đến Phục Linh Sơn tu luyện cô cũng đã đi theo với tư cách là nô tỳ của Giang Thiên Sở.
Để tay Nguyệt Ly không phải dính máu, mọi việc đều do cô làm thậm chí cũng không nói cho Nguyệt Ly biết, con bé đơn giản là biết A Sương sẽ luôn giúp mình ngoài ra chẳng còn gì nữa.
Nói đến vậy cũng đã rõ, cô ta ngấm ngầm nghe ngóng thông tin của Giang gia, âm thầm hành động.
Cái chết của Giang Thiên Sở ít nhiều liên quan đến cô ta.
Cô ta bằng mọi cách miễn là Nguyệt Ly có vị thế cao hơn thì cái gì cũng dám làm....
Ở một nơi khác:
May cho cô đó Hạ Thất Phượng, không phải ta tính tình lóng nga lóng ngóng thì cô toi rồi.
Mà khoan đã, con người cô ta cẩn thận khó hiểu như vậy, hình như từ ngày mình thượng sơn đến nay trừ thức ăn hôm qua mình nấu thì cũng không ăn gì, lẽ nào là đã đề phòng được việc này từ trước, ngày ngày đóng cửa biện đủ loại lý do....! Thế giới này quá nguy hiểm rồi, chẳng trách cô ta tính tình quái lạ như vậy.
Nghĩ lại cũng thật đáng thương, một cô gái bình thường thậm chí còn là cô nhi bị bỏ rơi, sao lại phải muốn hãm hại đến cùng vậy chứ.
* Loạt xoạc...* tiếng lá cây có gì vụt qua.
Giản Sơ Mạn theo phản ứng tự nhiên mà nhìn về phía phát ra.
" Ai đó." - Cô vội nói lớn.
Không lẽ mình hoa mắt, ban nãy lại thấy một cái bóng đen ở đó mà.
Chờ chút, đây đã là bên trong địa phận của Hàn Băng điện rồi, kẻ nào muốn chết mà lại chui vào đây.
Muốn ám sát hả?....!Nếu xem lại, A Sương đưa mình thức ăn kia, việc mình vào bếp cũng không ai hay lại có một bóng đen như vậy theo kinh nghiệm 5 năm đọc tiểu thuyết thì....bọn họ là một giuộc.
Má ơi vậy là đang có người giám sát mình, nếu mình để lộ ra mình biết gì đó thì chúng giết mình mất, thế gian này quá nguy hiểm rồi.
[ Quý khách vui lòng tiếp tục di chuyển, mắt nhìn thẳng phía trước] - hệ thống.
Giản Sơ Mạn liền nghe theo từ từ bước đi như bình thường.
" Không phải nói 2 tháng mới quay lại sao? Sao bây giờ lại xuất hiện, chưa được 1 tuần nữa." - Giản Sơ Mạn nhỏ giọng giao tiếp với hệ thống.
[ Bởi vì IQ cùng EQ của quý khách không đạt chuẩn, trong vòng mấy ngày đã trừ gần sạch điểm nên chúng tôi phải quay lại sớm]
" Ngươi nói gì? ta chỗ nào thấp, ta là đại học bá của thời đại 4.0