Không khí bắt đầu nặng nề, trên mặt Hạ Thất Phượng lộ rõ vẻ kinh ngạc pha chút tức giận.
Giản Sơ Mạn nhìn thấy liền không dám hó hé, nép mình lại.
Người đó xoay người ngồi dậy nhìn chằm chằm vào cô, mặt đối mặt, hai tay kẹp chặt hai bên hông cô.
Tư thế này từ ngoài nhìn vào đúng là không thể lành mạnh hơn.
" Chuyện gì đây? Ta nói sai sao?" - Giản Sơ Mạn run rẫy nói.
" hức....!Ngươi nghĩ, bản thân mình là ai? Cho dù ta có thích nữ nhân, cũng không phải loại như ngươi.
Đừng nói những câu khiến ta ghê tởm." - Hạ Thất Phượng nghiêm trọng nói.
" Ta thì làm sao? Ngươi ghê tởm gì chứ? Ta còn chưa ghê tởm ngươi bị bao nhiêu nam nhân chơi qua.
Còn thích nữ nhân, ngươi có bệnh không?...!Làm người ta cảm thấy khó chịu." - Bị chọc tức máu chó của cô lại nổi lên, không tiếc rẻ theo phản ứng tự nhiên mà mắng cho hả dạ.
" Thật may mắn khi mà ta chưa động vào ngươi, bẩn tay bẩn người."
Toi rồi! Mình vừa nói gì vậy chứ? Rõ ràng đó không phải lỗi của cô ta.
Chạm vào nỗi đau của người khác rồi.
Cái miệng thối này, cứ nóng giận là mồm nhanh hơn não.
Cô đã run càng thêm run, cả người run bần bật cố lấy hết sự can đảm nhìn sắc mặt Hạ Thất Phượng.
Một gương mặt u ám, sát khí trùng trùng.
" Xin...xin...xin l....lỗi....xin lỗi.
Ta không cố ý đâu.
Chỉ là lúc nóng giận, có chút không kiềm chế được.
Không cố ý nhắc lại tai nạn đó của ngươi đâu.
Cũng là ngươi nói ghê tởm ta đấy thôi." - Cô yếu giọng nói.
" Ngươi không phải đứa trẻ đó." - Hạ Thất Phượng buông xuống ánh mắt suy tư, trầm lặng hỏi.
" Ngươi nói gì cơ? Nghe chẳng hiểu gì cả?"
Hạ Thất Phượng gần như có suy tư, dần dần ngồi thẳng thóm về phía sau.
" Không cần biết ngươi là ai.
Nhưng nếu là đến gây rối, ta sẽ không để ngươi yên đâu." - Hạ Thất Phượng lạnh lùng nói rồi cầm lấy quyển sách đứng lên, di chuyển về phía kệ sách.
Ta mà thèm gây rối.
Có ngươi gây rối cho ta ấy....!Mà...!nếu cứ ở cơ thể này mãi thì có sao không nhỉ?
[ Chụp lấy tay cô ta ] - Giọng ra lệnh của Tiểu Quang.
" Sao hả?" - Giản Sơ Mạn đang còn ngơ ngác hỏi lại.
Cô chưa kịp phản ứng thì tính năng kiểm soát hành động đã bị khống chế, bàn tay cứ tự cử động chụp lấy vạt áo của Hạ Thất Phượng, kéo một cái mạnh.
Vạt áo đó vốn mỏng, vừa kéo đã rách cả lớp áo.
Đây vốn là y phục để ngủ, mỏng manh cũng phải.
Cả người hạ Thất Phượng lộ ra rõ mồn một.
Trên người chỉ còn lớp vải trắng quấn ngực, may là cô ta không như nữ nhân khác, thích mặc váy, bên dưới còn được lớp quần trắng nên không hớ hênh.
Nhưng nhờ đó cũng thấy rõ, tuy cô cao trắng, dáng người cũng đẹp.
Chỉ là như vầy có vẻ không ổn, trên người chi chít là vết thương, còn có hoa văn xanh lam của Băng Quyết Thương.
Mái tóc đen như gỗ mun đang xõa dài kia đột nhiên trắng toát.
Hoa văn xanh lam lại sáng màu lan ra một khoảng lớn, như một bông hoa ngày càng nở rộng trên lưng Hạ Thất Phượng.
Các vết thương khác đồng loạt biến mất nhưng kéo theo đó là âm thanh đau đớn đang bị dồn nén không cho bật ra từ cuốn họng người kia.
Có lẽ là rất đau, đến mức người như Hạ Thất Phượng còn không đứng vững mà quỳ xuống sàn.
" Ngươi có sao không? " - Giản Sơ Mạn liền tiến tới hỏi, có ý muốn giúp đỡ.
" Đứng yên đó." - Hạ Thất Phượng đau đớn, giọng nói lại mất chút quyền lực, run run cất lên, nhỏ đến mức nghe không rõ.
Giản Sơ Mạn đã đi đến nơi, cô đỡ người đứng