" Huyết phượng trong người điện hạ rất cao ngao.
Luôn xảy ra phản phệ nếu bị thứ khác xâm nhập vào.
Vậy mà người cũng trượng nghĩa giúp ngươi....!Ngươi xem bản thân mình vừa làm gì với ân nhân chứ?" - Tỵ Nương tức giận nhưng cố kiềm giọng không quát tháo, lạnh lùng mà đay nghiến nói.
Giản Sơ Mạn bị la đến ngốc cả ra.
Cô còn không biết phải phản ứng thế nào.
" Nhưng mà là do người ấy sơ xuất mới khiến ta uống máu của người, việc kia cũng không phải ta cố ý." - Giản Sơ Mạn nhỏ giọng ủy khuất nói.
Tỵ Nương đôi mắt vốn lạnh nhạt, bây lại len lỏi mấy phần tức giận.
Vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, nhìn vào đã sợ.
" Kẻ có phản ứng với huyết phượng có 2 loại.
Đại cát và đại kỵ.
Điện hạ từ bé cắt bỏ cát điểm, sau lại lập lời cắt bỏ nam sắc.
Hi vọng ngươi không đem đến bất lợi cho người." - Tỵ Nương càng nói càng nóng giận hơn, bà từ từ tiến tới, khí thế bừng bừng áp đảo cô.
* Cạch...loạt soạt...!* Tiếng mở cửa bước vào.
Không khí bỗng dưng ngưng đọng.
Tỵ Nương hành sự kín kẽ lấy tay che miệng Giản Sơ Mạn lại.
Còn hóa phép cho cô biến về dáng vẻ trẻ con.
Vị trí mà họ đang đứng rất bất lợi cho việc nhìn ngắm.
Đó là một khoảng không được tạo ra bên trong mảnh ngọc màu xanh lam.
Nhìn vào đơn giản chỉ là một vật trang trí, lại đặt ở vị trí khá thấp, tầm nhìn còn bị bàn đọc sách chắn mất tầm nhìn.
Họ không thể nhìn rõ người bước vào là ai.
" Hạ Thất Phượng, mong cô không trách ta.
" - Một giọng ồn ồn cất lên.
Tức chết đi được.
không thấy rõ mặt.
Vậy mà người này còn mặc áo choàng, đến đế giày còn không lộ ra.
Làm sao mà biết là ai chứ!
Người đó từ từ lại gần hơn Hạ Thất Phượng, chầm chậm cúi người xuống.
Động tác chậm rãi mà dứt khoác ôm lấy cô.
Cả người hắn một bộ hắc y.
Trên mặt còn là một cái mặt nạ to tướng, đến mắt cũng không lộ rõ.
" Tỵ Nương, sao người không ra giúp sư phụ." - Giản Sơ Mạn khó hiểu hỏi.
" Trẻ con im lặng." - Tỵ Nương cau có đáp.
Tỵ Nương bị làm sao thế? Bình thường một câu cũng điện hạ, hai câu cũng điện hạ.
Sao lại không giúp cô ta.
Người kia có ý gì chứ, dáng vẻ phi nam phi nữ.
Không thể xác định nổi.
* Xẹt....leng keng * tiếng kim loại được rút nhanh ra.
" Tỵ Nương, người đó định giết sư phụ.
Người đứng đó làm gì nữa chứ, mau cứu người." - Giản Sơ Mạn hoảng loạn nói lớn tiếng.
Một cây kim mảnh, mũi nhọn hoắc đang dần đâm vào cổ của Hạ Thất Phượng.
Nơi n.on mềm như vậy, gặp thêm người kia bây giờ không có sức phản kháng phải biết làm sao chứ? Chết rồi chết rồi.
" Là ai?" - Hắc y kinh hãi quát lại.
Mặt Tỵ Nương lúc này tối xầm, đôi mắt đầy căm phẫn nhìn Giản Sơ Mạn.
Bà túm lấy cổ áo cô một cái thật mạnh rồi kéo ngược về sau.
* Cạch...rắc rắc...* tiếng mảnh vỡ nứt ra.
" A, đáng sợ chết ta rồi." - Giản Sơ Mạn lo sợ hét lớn.
* Vút...!loạt..soạt....* Tiếng lá cây bị lây động.
* Ầm * Vật gì từ trên cây rơi xuống.
" A.
Đau chết đi được."
Nói không oa, tán cây rất cao.
Lại ngã xuống như vậy cả người đau nhức.
Không than mới là lạ.
" Tỵ Nương....!Ngươi làm gì vậy?" - Giọng của Lộc Nương.
" Tiểu Sơ Mạn, không sao chứ?" - Nguyệt Ly vội chạy đến đỡ.
Thì ra là sân tập.
Tỵ Nương đúng là phát lực cao thâm mới cứu kịp, thứ