Trước mắt khinh cảnh vẫn mờ ảo, không nhìn rõ được được mặt bạch y ca ca ân nhân của tôi.
Nhưng mờ mịch từ những hình ảnh tôi thấy được, có lẽ tôi đã được đưa về một căn phòng sạch đẹp.
Bạch y ca ca vô cùng vội vã thay lớp vải bọc bên ngoài cho tôi.
Còn bảng hệ thống thì cứ đỏ lên chớp nháy liên tục.
" Nguyệt Ly! Giúp ta trông đứa trẻ này một lát ta đi gọi sư nương đến giúp đỡ." - Giọng của bạch y ca ca cất lên đầy vội vã.
" Vâng ạ!" - Một bé gái ngây thơ đáp lại.
Người ấy đã chạy ra ngoài, tiểu cô nương tiến lại gần xem xét tình hình của Giản Sơ Mạn.
Cô bé chắc cũng chỉ mới 5 tuổi là cùng.
" Ta vừa được đưa đến đây thì bị bạch y giữ lại trông ngươi rồi! Ta còn chưa đi gặp Hạ thúc thúc, không biết có đắc tội không nữa...!Ngươi nhỏ con quá vậy! Đôi mắt thật đẹp...!ta 5 tuổi rồi còn ngươi! Sao mà không nói gì hết vậy?...( đưa tay lên sờ trán đứa trẻ)...!Ngươi nóng quá! Ngươi ráng một chút, bạch y là đồ đệ cưng của Hạ thúc thúc.
Huynh ấy nhất định sẽ sớm gọi Hạ phu nhân đến giúp ngươi....!Đừng khóc nữa nhé! Ta bầu bạn với ngươi." - Tiểu cô nương có vẻ ngốc nghếch nhưng hết lòng chăm chú trông coi đứa trẻ.
" Bàn tay này nhỏ bé nhưng lại rất ấm áp, làm mình cũng đỡ hẳn.
Là tiểu cô nương, vị nữ chủ còn lại sao?" - Giản Sơ Mạn thầm nghĩ.
[ Hệ thống xác nhận, bắt đầu quá trình đếm ngược 10 giây xuyên nhanh đến 5 năm sau]
" Quả nhiên, người này là vị nữ chủ còn lại.
Bạch y ca ca đúng là kim bài may mắn của mình mà.
Vậy là an tâm rồi, ngủ một giấc phó mặc cho trời vậy." - Giản Sơ Mạn vui vẻ thầm cười mãn nguyện, dần mơ hồ rơi vào giấc ngủ, không còn nghe hay thấy gì nữa.
[ 10..9..8.....5..4]
* Cạch * Tiếng người chạy vội trong mưa vào phòng.
" Thất Nhi! Con mặc bạch y chạy đi trong mưa lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì nữa.
Sợ người khác không biết con là nam hay nữ sao?" - Giọng một người phụ nữ hớt hải nói lớn.
* Thất \= qi, Kỳ \=qie.
Đọc gần giống nhau.
" Nguyệt Ly! Muội ra ngoài, đi gặp sư phụ đi." - Bạch y ca ca nghiêm túc nói.
[ 3..2..1...!Bắt đầu quá trình xuyên nhanh]
Cơ thể cứ như bị cuốn vào một vòng xoáy nào đó, vô cùng chóng mặt và mệt mỏi.
Vài hình ảnh của đứa trẻ và bạch y ca ca cùng những người khác xuất hiện một cách rải rác.
Phía trước là một vòng sáng, chính là lối ra.
Nhanh chóng đến gặp và nói chuyện với bạch y ca ca của ta thôi.
...Chuyển cảnh đến 5 năm sau...
Ánh sáng trắng ấm áp đón chào, có cái gì đó hơi chói mắt.
Đổi lại cảm giác vẫn là dễ chịu hơn là ở trong cái thân xác bé xíu, tay chân bất lực kia.
Mà nói...!ở cái cơ thể nhỏ bé cũng lợi, có thể nhìn từ một góc đọ khác khiến tôi cảm thấy thế giới này thật rộng lớn...!Và cái khiến tôi vui nhất vẫn là cái hệ thống chính đã xảy ra vấn đề.
Hahaha, zừa lòng chụy mày lắm.
Bù vào đó là hệ thống con nói chuyện siêu siêu dễ thương luôn, rất chiều ý tôi, còn nói chuyện với tôi trong suốt thời gian xuyên nhanh trong hệ thống nữa chứ!.
Nói chung là khá thoải mái, khá là vô tư.
Thi thoảng làm vài nhiệm vụ cày điểm, nữ chủ lại còn rất dễ thương, rất hay chăm sóc tôi.
Nói về logic thì như vậy tiểu thụ đổ chị cũng phải.
Những hình ảnh mà tôi thấy được đây từ trong dòng xoáy nhức đầu đó hứa hẹn là một khoảng thời gian rất tươi đẹp.
Hệ thống ơi chị tỉnh dậy đây!
" Sơ Mạn! Tiểu Sơ Mạn! Em không sao chứ? Mau mở mắt ra nhìn tỷ đi!" - Một giọng nữ nhân vô cùng dịu dàng lây người Giản Sơ Mạn mừng rỡ nói.
" Ưm \~...!Phiền chết được, vẫn còn có chút nhức đầu!" - Giản Sơ Mạn bất giác theo bản năng ngồi dậy nói lảm nhảm.
"