Nhan Linh Lung nhan sắc đúng là không tồi, đẹp như trong tiểu thuyết miêu tả, nét đẹp trẻ trung lại pha chút lạnh lùng cao ngạo, đặc biệt là đôi mắt của bà, cảm giác lạnh lẽo mà mang theo không khí kìa xuân sắp về, rất phiêu hồn lạc phách.
Giản dị mà lại trang nhã cao quý.
Bà ấy từng là đệ nhất mỹ nữ đế thành, là nữ nhân tu đạo duy nhất thành công lẫy lừng, được thiên hạ kính phục.
Cũng là y sư giỏi nhất nơi đây.
Năm đó cũng từng sa vào lưới của tên hoàng đế điên cuồng háo sắc kia nhưng vẫn thoát ra được và yên bề gia thất với Hạ Minh Sơn, một thương nhân buôn trà.
" Thật là đẹp!" - Giản Sơ Mạn thầm cảm thán trong lòng
" Ngươi không sao chứ? Hạ Vy ngươi nói đi chứ.
Ngơ ngơ ra làm gì?" - Bà ấy có chút lo lắng quá độ lay người Giản Sơ Mạn một cách mạnh bạo nói.
" Ừm...!con...con không sao!" - Giản Sơ Mạn đột nhiên có chút rụt rè nói.
" Hạ phu nhân! Có phải muội muội này của con sẽ bị nói lắp đến hết đời không?" - Giang Nguyệt Ly cũng có chút hoảng loạn khóc lớn.
" Con im đi đứa trẻ này, có ta đây ông trời muốn lấy mạng nó còn không được nói gì là ba cái tật đó.
Hạ Vy ngươi nói, ngươi có nhớ được gì không?" - Hạ phi nhân nghiêm túc hỏi.
Đã diễn kịch thì phải đóng tròn vai: " Con..con chỉ nhớ một bạch y ca ca!" - Giản Sơ Mạn giả vờ nói.
" Bạch y ca ca.
Ngươi nói Việt Cơ sao?...!Mang ngươi về đây được 2 năm thì đã bỏ đi, một lời cũng không nói với ta.
Lúc đó ngươi nhỏ như vậy mà cũng nhớ được sao? Phu nhân lợi hại của ngươi đây, sao lại không nhớ? Nhớ người tệ bạc đó.." - Hạ phu nhân nghĩ lại rõ ràng nói.
" Đi mất rồi sao?" - Giản Sơ Mạn thầm nghĩ rồi buồn trong lòng, đôi mắt rũ xuống.
" Để ta xem!" - Hạ phu nhân dùng hai ngón tay niệm nén chút linh khí rồi kiểm tra cho cô.
" Hạ phu nhân! Sao rồi?" - Giang Nguyệt Ly nôn nóng nói.
Nét mặt lúc này của Hạ phu nhân mới đỡ nghiêm trọng hơn một chút, bà ấy cười nhẹ rồi ôm lấy Giản Sơ Mạn vỗ về: " Không sao! Không nhớ được không phải lỗi của ngươi.
Tạm thời mất đi vài phần kí ức.
có lẽ là khi rơi xuống đập vào vách đá nên mới như vậy.
Từ từ nhớ lại, không cần lo lắng! Đừng sợ!" - Bà ấy hiền dịu nói.
" Ta sợ sao? Nhìn đâu thấy mình sợ thế.
Chỉ là đang tiếc vì một tiểu ca ca đẹp trai đã đi mất thôi mà ...Bỏ đi, bà ấy nghĩ vậy cũng ok, về lâu dài sẽ có thể dựa vào việc này để biện minh vài thứ!...Vòng tay bà ấy thật ấm." - Giản Sơ Mạn thầm nghĩ.
" Phu nhân! Phu nhân...!Phu nhân...!có khách đến, lão gia ra ngoài rồi ạ.
Là ông chủ Hoàng đến!" - Một thị nữ
vội chạy đến thở hồng hộc nói.
" Được rồi! Ta đến ngay.
Nguyệt Ly, chăm sóc cho co bé cho tốt, đừng gặng hỏi quá nhiều, đến con bé từ từ nhớ.
Được chứ?" - Hạ phu nhân vội buông tay rồi căn dặn Giang Nguyệt Ly.
" Vâng!" - Giang Nguyệt Ly ngoan ngoãn đáp.
Sau đó Hạ phu nhân cùng thị nữ rời đi, Giang Nguyệt Ly mặt vẫn đầy nước mắt cố lấy khăn tay lau đi.
Cô ấy dần dần kiểu rất buồn tủi vừa thút thít khóc vừa tiếng lại chỗ Giản Sơ Mạn.
" Tiểu Sơ Mạn xin lỗi! Là ta