Vũ Văn Lan lần đầu phát hiện, có người biết bí mật của hắn.
Hắn giương mắt nhìn nữ tử tầm thường ngồi ở một góc xa xa kia.
Rốt cuộc nàng là ai?Cũng không lâu lắm, chúng phi tần phát hiện, hình như Hoàng đế vẫn cứ nhìn đến một chỗ nào đó.
Nhìn theo tầm mắt, thấy được trên một cái bàn đặt gần cửa điện, có hai nữ tử đang ngồi, một người mộc mạc giống như cung nữ, một người thì ăn mặc có thể sánh vai giống như đám người Chu quý phi, Ninh phi.
Tất cả mọi người đều suy đoán.
Nhẫn Đông cũng nhỏ giọng nói với Yến Xu: "Chủ tử, sao nô tì thấy bệ hạ vẫn luôn nhìn về phía người vậy?"Yến Xu hoàn toàn không đặt ở trong lòng, chỉ thuận miệng nói: "Không thể nào, có lẽ là nhìn Trương Tài Nhân, nàng ta quá nổi bật mà!"Vừa nói vừa gắp một miếng cá giấm Tây Hồ trên bàn, ừ, thịt cá mềm non chua ngọt, lại còn thấm cả vị tươi của cua, quả nhiên không tầm thường.
Nghe được giọng nói của hai người Yến Xu, Trương Tài Nhân càng kiên định với suy đoán của mình.
Từ khi Thái hậu đến, Hoàng đế cứ vô tình hay cố ý nhìn đến chỗ này của mình, nàng ta cảm thấy nhất định là hiệu quả do hôm nay mình ăn mặc nổi bậc đem lại.
Gấm vóc một thước ngàn vàng này, cùng với cây trâm khảm đá quý, quả nhiên chính là vẽ rồng điểm mắt.
Chẳng qua khoảng cách vẫn có chút xa, nàng ta vẫn nên nghĩ cách để Hoàng đế nhớ đến mình, tuyệt