Yến Xu yên lặng thở dài, tuấn mỹ như vậy lại không thể dùng, thật là quá mức phí của trời!Vũ Văn Lan ngừng một lát.
"Đẹp mắt lại không thể dùng"? "Phí của trời"?Đây là ý gì?Hắn liếc mắt nhìn nơi phát ra tiếng lòng phát hiện là nữ tử vụng về mới vừa rồi.
Lúc này cách rất gần, có thể nhìn ra được nàng đúng là mi thanh mục tú, trên mặt cũng không bôi phấn son dày đặc.
"Ai gia tới trễ, đã để các ngươi đợi lâu rồi?"Bên tai truyền tới tiếng cười của Thái hậu.
Vũ Văn Lan hồi thần, nói: "Mẫu hậu khổ cực, nhanh đến chỗ ngồi đi.
"[Này, ngươi nói sao hắn không cứng được? Là trời sinh? Hay là sau này bị thương gì đó làm cho như vậy?]Vũ Văn Lan lại dừng lại.
Lần này hắn nghe rất rõ, nha đầu kia dùng là từ "Không cứng".
Đúng vậy, Yến Xu chính là dùng như vậy.
Bởi vì lúc này nàng đang hò hét với hệ thống.
—— bình thường ăn dưa của người khác cũng được đi, lúc này dưa lớn lại nổ bên cạnh mình, thậm chí còn quan hệ đến số mạng của mình, hơn nữa người kia còn có tướng mạo đẹp như vậy, sao nàng thờ ơ được?Nàng cảm thấy có chút không chân thật, trước tiên phải biết rõ nguyên nhân lại nói sau.
Hệ thống: [Tạm thời không rõ nguyên nhân, chẳng qua hẳn không phải là trời sinh đã như vậy.
][Ồ, không phải bẩm sinh không cứng được, vậy đã nói rõ có lẽ còn có cơ hội?]Mắt Yến Xu sáng lên, không phát hiện cách đó không xa có một cổ sát khí đang trào ra.
Đúng vậy, trong nháy mắt nghe được hai chữ kia, sát ý đã xông vào lòng của Vũ Văn Lan.
Trừ hắn ra, trong cung không ai biết được chuyện này.
Sao nữ nhân này lại biết?Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo lại nghe nàng nói: [Có lẽ có thể thử 《 Tố nữ tâm kinh》《 Phòng thuật kỳ thư 》, nếu không có hiệu quả thì thử 《 Thiên địa âm dương giao nhau, hoan đại lac phú》đi!]Vũ Văn Lan: "??"Đây là cái gì?Cái gì là chưa ăn thịt heo cũng đã biết heo chạy, dù gì Yến Xu cũng ăn nhiều dưa mặn cẩu huyết như vậy, những bảo bối kỳ thư này tất nhiên tiện tay nhớ được, giống như bên trong chuyện "Tuyên uy tướng quân và tiểu quả phụ ", vị quả phụ đơn thuần kia dùng 《 Phòng thuật kỳ thư 》vững vàng thu Đại tướng quân mãnh nam vào trong tay mình.
Ai, thật đúng là buồn triền miên vừa mất lòng còn