Náo loạn một phen, Mai Ngọc Linh như quả cà tím phơi sương, không còn chút tâm tư gây chuyện nào nữa.
Ánh mắt Dạ Lăng Thiên Trì càng lúc càng lạnh lùng, không tự giác siết bàn, chờ chiêu kế tiếp.
Không lâu sau, hạ nhân đưa một nha hoàn từ bên ngoài vào.
Mai Ngọc Dương nhìn qua có chút quen mắt, đột nhiên nhớ ra nha hoàn này ở viện của Sở Băng.
Chỉ thấy thần sắc nàng ta sốt ruột, xem ra Sở Băng đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nghĩ đến đây, Mai Ngọc Dương hạ khóe môi, trái tim không khỏi chìm xuống.
Sao Sở Băng có thể không biết hôm nay là ngày gì, chỗ này là trường hợp nào, lúc này phải người tới, cũng không khó đoán có tâm tư gì!
Dạ Lăng Chi Nguyệt cũng nhìn thấy người đến, khóe mắt khẽ nhưởng, chân mày cau lại.
Người đó đã đến trước mặt, vội vã nói: “Vương gia không ổn rồi, trắc phi đột nhiên đau bụng khó chịu, suýt nữa ngất xỉu.
Nô tỳ sợ ngài lo lắng, cố ý đến đây báo cho ngài một tiếng."
Mai Ngọc Dương âm thầm trợn mắt, nếu thật sự sợ hắn lo lắng, che giấu còn không kịp kìa, vội chạy đến trước mặt để nói, đây là sợ Dạ Lăng Chi Nguyệt không lo thì có.
Nghĩ đến hắn cũng thật đáng thương, sao lại bị nữ nhân đó hạ cổ, cả một bụng đầy âm mưu,
Nghe nha hoàn nói, sắc mặt Dạ Lăng Chi Nguyệt khẽ biến.
Theo hiểu biết của Mai Ngọc Dương về hắn, Sở Băng xảy ra chuyện, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi yên bỏ mặc, trong lòng nhất định lo lắng.
Hôm nay hắn cũng đến rồi, lễ vật cũng tặng xong, còn nể mặt thổi tiêu, nàng còn giữ người nữa thì cũng không ổn.
Tuy tâm trạng nàng mất mát không ít, nhưng vẫn nhẫn nhịn nói: “Vương gia, nếu trắc phi bị ốm, huynh cũng nên về đi, ta sẽ giải thích với cha nương, họ sẽ hiểu thôi”
Dạ Lăng Chi Nguyệt biết mình nên đi, nhưng trong lòng lại có một giọng nói bảo hắn không được đi.
Mặc dù bề ngoài hắn đã làm đủ mặt mũi, nhưng giữa đường nếu vì trắc phi mà vội vàng rời đi, rơi vào mắt người ngoài, có lẽ sẽ nói Mai Ngọc Dương cuối cùng cũng không bằng Sở Băng.
Ánh mặt hắn lạnh lùng liếc nhìn sắc mặt quận chúa Di Đình và Mai Ngọc Linh, nhìn sự vui vẻ trong đáy mắt họ, gần như có thể xác định chỉ cần lúc này mình rời đi, mấy lời khó nghe sẽ ném ra ngay, hung hăng đánh vào mặt Mai Ngọc Dương.
Vừa nghĩ đến lời buộc tội này, hắn đột nhiên cảm thấy cáu kỉnh.
Có lẽ hắn chậm chạp không có động tác, cũng không lên tiếng, ngay cả Mai Ngọc Dương cũng cảm thấy không bình thường.
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao vậy?”
“Yến hội còn chưa kết thúc".
Nói xong câu này, trong lòng Dạ Lăng Chi Nguyệt đột nhiên co rút, đau đến mức