Mai Ngọc Dương không ngờ tới hắn còn muốn ngủ lại, đầu óc dường như chưa tỉnh táo, mơ mơ hồ hồ nhìn hắn: “A? Ngài không đi, vậy ngài muốn ngủ với ta, đồng sàng cộng chấm?”
Bốn chữ cuối cùng nàng gằn thật mạnh, như là bị kinh hách, Dạ Lăng Chi Nguyệt bị nàng nhìn đến không được tự nhiên, rõ ràng là chuyện danh chính ngôn thuận, sao dáng vẻ nàng ấy lại như thấy quỷ thế.
Hắn bưng mặt, ra vẻ đạm mạc ừ một tiếng.
Mai Ngọc Dương nhịn không được quan sát hắn vài cái: “Có phải hôm nay vương gia cũng uống rượu?”
Dạ Lăng Chi Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng: “Nàng cho rằng bổn vương giống với nàng à, là nữ nhân mà uống say như chết.
Còn là uống rượu cùng với nam nhân khác, thật sự là..."
Hắn nghẹn một bụng hờn dỗi nhưng xét đến cùng là hắn không đúng, lại khó mà nói ra điều trách cứ gì, liền ngừng lại.
Hóa ra hắn không uống rượu, thế mà người này lại chủ động đi chăm sóc mình, gặp quỷ.
Mai Ngọc Dương đoán rằng có thể hắn muốn xin lỗi nên mới hạ mình để làm những việc này, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ hết tức giận.
Cho nên nàng hờn dỗi nói: “Nếu để cho hạ nhân trong phủ biết, có thể hiểu lầm chúng ta, không được tốt lắm đi.
Ta xem Vương gia vẫn nên quay về phòng của mình đi thôi.”
“Hiểu lầm cái gì, nàng là thê tử mà bổn vương cưới hỏi đàng hoàng, bổn vương ở lại chỗ của Vương phi, ai dám nói hươu nói vượn.”
Hắn có chút mất hứng bổ sung một câu: “Hơn nữa, cũng không phải là chưa từng ngủ với nhau.”
Hắn còn có mặt mũi nhắc tới chuyện này!
Lúc trước ở trong thiên điện trong cung thái hậu, đêm hôm đó hắn làm hại mình suýt chút nữa là mất đầu chết rồi.
Chuyện đó, Mai Ngọc Dương thật sự là không muốn nhớ lại một chút nào.
Nàng nhất thời hạ giọng lạnh lùng nói: “Đừng trách ta không nhắc nhớ ngài, ngày mai nếu sườn phi của ngài lại chạy tới khóc sướt mướt chất vấn chúng ta tối nay làm cái gì, thì ngài nên nghĩ cách mà đối phó, ta sẽ không nói lời vô nghĩa với nàng ta đâu.”
Mai Ngọc Dương nói xong thì không thèm để ý đến hắn, trở mình để lại cho Dạ Lăng Chi Nguyệt một bóng lưng.
Hơn nữa nàng nói ngủ thật sự liền ngủ, không bao lâu thì đã hít thở có quy luật.
Dạ Lăng Chi Nguyệt nhìn chăm chăm bóng lưng của nàng trong chốc lát, nhẹ giọng nói một câu: “Không có lương tâm".
Ngày hôm sau nàng tỉnh lại thì người bên giường đã đi rồi.
Mai Ngọc Dương rửa mặt xong nghe thấy nha hoàn thông báo, nói Sở Băng ở ngoài cửa chờ thỉnh tội.
“Kêu nàng ta cút đi.”
Mai Ngọc Dương lạnh giọng: “Truyền lời của bổn vương phi, sau này ở trong vương phủ, thấy bổn vương phi thì tự giác đi đường vòng, đừng tự tìm mất mặt.”
Nha hoàn chỉ nơm nớp lo sợ truyền lời, nghe nói Sở Băng lại lau lệ rời đi.
Vài ngày trôi qua, trong phủ có một loại bình yên kì lạ.
Chỉ trừ chuyện mỗi khi Dạ Lăng Chi Nguyệt lại đến Tịch Chiếu các, đều bị người bên cạnh Mai Ngọc Dương lấy đủ loại lý do từ chối không gặp.
Trong lúc chiến tranh lạnh với Dạ Lăng Chi Nguyệt, Mai phủ lại sai người đến nói chuyện vui, hóa ra là sinh thần của Trần phu nhân sắp tới rồi.
Năm rồi sinh thân của