Sắc mặt Dạ Lăng Chi Nguyệt thả lỏng, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Nàng nhấp miệng “Như vậy đi, chỉ cần ngày mai Vương gia đi, bằng lòng cho mẫu thân ta chút mặt mũi, chuyện kia sẽ cho qua ta sẽ không trách móc bất cứ ai, cũng sẽ không bởi vậy mà oán trách sườn phi.
”
Dạ Lăng Chi Nguyệt run một chút, mi tâm không khỏi nhíu lại.
Trong lòng hắn chợt có một chút tư vị khó hiểu, vốn hắn đích thật là hy vọng có thể lấy được tha thứ của nàng, cũng muốn biểu hiện sẽ bù lại cho nàng nhưng nàng lại suy nghĩ như vậy.
Nghĩ đến hắn không chịu đi, cho nên đến để bàn điều kiện.
Nhưng trên thực tế, vô luận nàng không tha thứ cho hắn, hắn đều có ý định muốn đi.
Chẳng sợ thiệp mời này nàng không đưa tới tay, hắn cũng sẽ đi.
Những lời này vốn muốn nói cho nàng nghe nhưng mà nhìn thấy Mai Ngọc Dương mang thái độ đàm phán buôn bán đến đây, Dạ Lăng Chi Nguyệt há miệng thở dốc, lại cực kì không tình nguyện mà nhịn mấy lời bên miệng xuống.
Qua một hồi lâu, hàn mới than nhẹ một tiếng: “Đã biết, ta nhất định sẽ tới.
”
Lấy được sự hứa hẹn của Dạ Lăng Chi Nguyệt, Mai Ngọc Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong tay còn cầm một tấm thiệp mời khác, lại không biết có nên đưa cho Dạ Lăng Bắc Sơn hay không.
Nếu là bằng hữu tầm thường, đưa thiệp mời này là chuyện này là đương nhiên.
Nhưng hắn là một điện hạ, thân phận tôn quý, đi tới yến hội của một bình thể của một thần tử, thì có vẻ không tốt lắm.
Tiểu Hồng thật không nghĩ muốn nhiều như vậy, trấn an nàng nói: “Vương phi làm gì tự làm khổ mình như vậy, tam Vương gia ở quý phủ chúng ta dưỡng bệnh rất nhiều người đều biết đến, đã có điều kiện tiên quyết này, ngài ấy vì cảm động và nhớ nhung tới sự trợ giúp của người nên đến sinh thần của phu nhân cũng là hợp tình hợp lí.
Mai Ngọc Dương suy nghĩ, vẫn là đưa thiệp mời qua.
Ai ngờ Dạ Lăng Bắc Sơn đã sớm chuẩn bị tốt lễ vật đưa cho nàng: “Mong giao cho mẫu thân muội, đây là thọ lễ của ta.
Nhưng ta không thích nhiều người, sẽ không tham dự".
Như vậy cũng tốt, Mai Ngọc Dương vội vàng nói lời cảm tạ với Dạ Lăng Bắc Sơn.
Dạ Lăng Chi Nguyệt ngày hôm sau trời mới sáng đã vội ra cửa.
Lần trước hắn nói với Mai Ngọc Dương chỉ sợ có việc gấp là không giả, tuy rằng đã sớm đặt sinh thần của phu nhân ở trong lòng nhưng có một số việc quan trọng hơn lại không thể không làm.
Trước đó Chiêu Vũ đế cố ý để hắn ở lại trong cung nghị sự, thực tế là để cho Dạ Lăng Chi Nguyệt tiếp quản Kinh Triệu phủ.
Bình thường xử lí chính vụ của Kinh Triệu phủ đều là Kinh Phủ Triệu Doãn, được thân vương dẫn dắt.
Đây là tình huống tiên trảm hậu tấu đặc thù, làm việc quan quân.
Ban đầu thân vương phụ trách việc này lại bỗng nhiên cùng phu nhân nào làm loạn ồn ào, không để ý đại cục rời nhà trốn đi du sơn ngoạn thủy đi, để lại một cục diện rối rắm.
Hơn nữa ông ta có chút lớn tuổi, cho dù trở về Chiêu Vũ đế cũng không định dùng nữa, liền đem chuyện này giao cho Dạ Lăng Chi Nguyệt.
Hắn mới vừa tiếp nhận chức vụ liền đụng phải một án tử không nhỏ, trong triều một vị quan viên tam phẩm bị người trảm đầu thị chúng, gây ra một vụ ồn ào rất lớn, hung thủ giết người lại thoát được không có dấu vết.
Hiện giờ cửa thành giới nghiêm mấy ngày, đều không phát hiện người khả nghi ra khỏi