Mình xin lỗi và cảm ơn tất cả các bạn độc giả thời gian qua đã ủng hộ mình.
Mình xin lỗi các bạn thời gian qua không thể up chap mới được ????♀️.
Từ giờ mình sẽ up chap đều hơn.
Mong các bạn hiểu cho mình, mình xin trân trọng cảm ơn❤️❤️❤️.
Sorry! Sory! All you!!!!!!
.......
Lời này đương nhiên là cố ý nói cho quận chúa nghe, bất đắc dĩ Trần phu nhân ngồi gần nhất, lời này cũng lọt vào tai bà, nghe được khó tránh khỏi chua sót.
Trong lòng bà có chút tức giận với Dạ Lăng Chi Nguyệt nhưng hắn là Vương gia, không phải là người mà bà ta có thể trách nổi.
Muốn trách cũng chỉ có thể trách con gái của bà mệnh khổ.
Hàng ngày cổ chấp cùng sống với một tòa băng sơn, chỉ sợ hôm nay bà sẽ không được phần mặt mũi mà Tứ Vương gia cho.
Mai Ngọc Dương nhíu mày ngồi yên.
Nàng có tức giận thế nào thì cũng không có chỗ phát tiết, lại chỉ có thể nhìn mấy cánh hoa rơi xuống người mà ngẩn người.
Ngày thường nàng có thể không quan tâm mà làm ồn ào, nàng có thể chặn miệng đám người này, nhưng hiện giờ không thể được.
Hôm nay là sinh thần của mẫu thân nàng.
Cho dù Dạ Lăng Chi Nguyệt quyết tâm không đến, nàng cũng phải ngôi thắng lưng, tươi cười đầy mặt cho đến cuối cùng Mai Ngọc Dương lại không biết, con đường nhỏ trên núi kia Dạ Lăng Chi Nguyệt đi vô cùng khó khăn.
Vì trước tiên phải tìm ra chỗ dấu cơ quan, hắn không ngừng để cho tùy tùng dùng cung tên và hòn đá thử.
Mới chỉ một con đường không dài, ba người đều bị gây sức ép đầu đầy mồ hôi, phía sau lưng ướt đầm.
Thật vất vả thấy được điểm cuối, theo sườn dốc đi xuống có thể vào thành,
Dạ Lăng Chi Nguyệt thoáng thả lỏng chút, tâm tình ngược lại càng vội vàng thêm vài phần.
Hắn túm dây cương đang muốn rời khỏi con đường, bên cạnh một tên hộ vệ không cẩn thận đụng phải một dây thừng trên mặt đất.
Chỉ nghe là cây trong rừng xào xạc, Dạ Lăng Chi Nguyệt nhíu mày nín thở ngưng thân, một mũi tên bản lên bỗng nhiên bay lại đây.
Đồng tử hắn chấn động, dồn hết toàn lực cúi người xuống, mũi tên kia vẽ lên một đường máu trên lưng hãn.
“Điện hạ".
Hộ vệ dọa sợ, vội vàng phải lại đây dìu hắn.
Trường bảo nguyệt sắc trên thân Dạ Lăng Chi Nguyệt nhất thời lộ một mảnh đỏ sẫm, hận đau đến nỗi kêu rên một tiếng, lại ngăn động tác của hộ vệ: “Lên ngựa, tiếp tục chạy đi.”
Miệng vết thương quá dài vết máu này thoạt nhìn rất ghế người, như chia lưng hắn làm hai nửa.
“Vương gia, ngài vẫn nên hoạt động nhẹ một chút, để thuộc hạ đi thỉnh đại phu"
“Không ngại, chỉ là vết thương ngoài da"
Dạ Lăng Chi Nguyệt động tác không ngừng, trong lòng không phải suy nghĩ miệng vết thương như thế nào, mà là cân nhắc nếu thật sự mang dáng vẻ