Binh lính phụ tá nhìn một vòng, có chút khó xử.
“Nhưng thật ra có một con đường nhưng chúng ta không thể đi.
Thuộc hạ nghe nói con đường nhỏ kia thường có dã thú lui tới, thôn dân ở chung quanh đặt không ít cơ quan bẫy rập, chúng ta mang theo tội phạm quan trọng hồi kinh, nếu vận khí không tốt mà đụng phải bẫy rập thì thật phiền toái.
Thuộc hạ đề nghị vẫn là đi đường lớn, tuy rằng tổn một ít thời gian, nhưng vẫn an toàn.
Dạ Lăng Chi Nguyệt giục ngựa đến bên con đường nhỏ.
Quả nhiên có người dựng một cái bia xiêu xiêu vẹo vẹo trên đất, ý bảo đường nhỏ có mai phục, người bình thường chớ vào.
luôn luôn suy nghĩ rõ ràng, biết cách tốt nhất vẫn là nên đi đường lớn, mà không nên thể gặp phải phiền toái này.
Nhưng nháy mắt này, trong đầu càng không ngừng hiện ra vẻ mặt của Mai Ngọc Dương, nhớ tới hôm qua dáng vẻ của nàng cố ý hạ thấp bản thân để đi gặp Y rất rõ tính tình của Mai Ngọc Dương, nếu không phải vì mẫu thân nàng, nàng tuyệt sẽ không đến hòa trước.
Mà nếu hắn đã đồng ý hứa hẹn, thì chả chân không thể lật lọng được.
Y mang hai người đi dường nhỏ, những người khác mang theo Hà Bình đi đường lớn, cần phải đưa người an toàn về Kinh.
Binh lính phụ tá quá sợ hãi, “Vương gia thân thể ngài là vàng là bạc, vạn nhất bị cơ quan trong rừng làm bị thương thì nên làm thế nào cho Thuộc hạ không rõ, có chuyện gì cấp tốc chờ Vương gia đi làm, ngay cả tánh mạng ngài cũng không để ý.”
Hắn đứng ở lộ khẩu, ánh mắt lộ vẻ kiên quyết mà cả chính mình cũng không nhận ra.
“Bổn vương không phải là người cậy mạnh, cũng sẽ không phải là người làm việc bất chấp tính mạng.
Đi đường này nhất định sẽ cẩn thận, bảo vệ tốt chính mình.
Ý ta đã quyết, tức khắc xuất phát.”
Nói xong Y kẹp lấy bụng ngựa, vung roi nhanh chóng tiến vào đường nhỏ.
Mai Ngọc Duong dùng đồ ăn sáng xong đã tới mai phủ bố trí, ngoài ý muốn chính là, Dạ Lăng Thiên Trì cùng Mai Ngọc Linh thế nhưng cũng tới rất sớm.
Nàng vốn nghĩ đến lần trước cùng quận chúa Di Đình náo loạn, Mai Ngọc Linh hận nàng tận xương, nói không chừng cũng sẽ bảo cho Dạ Lăng Thiên Trì chuyện này.
Dù sao ngũ Vương gia cũng đến sinh thần, đó là cho Trần phu nhân mặt mũi.
Nhưng mà nếu người đã đến đây, Mai Nhọc Dương tự nhiên khách khi tiếp đãi
Còn cười nhận lễ vật bọn họ tặng, nói lời biết ơn.
Nhìn thấy Mai Ngọc Dương nói giỡn vui vẻ bên người Trần phu nhân, Mai Ngọc Linh cười lạnh một tiếng, đợi lát nữa sẽ có người làm nàng ta mất mặt.
Vốn Mai Ngọc Linh là dù thế nào cũng không cho Dạ Lăng Thiên Trì tới, nàng ngoan độc nói, “Cũng không biết tiện nhân này cho hoàng hậu uống thứ thuốc mê gì, thế nhưng làm hoàng hậu cho mẫu thân nàng ta mặt mũi như vậy.
Phụ thân nhưng lại cho cái loại tiện nữ nhân này mở yến hội, thật sự là làm cho người ta tức giận!”
Nhưng Dạ