Hoàng cung.....
Thanh Hoa điện...
Trong căn phòng chỉ còn nàng và hoàng đế.
" Nàng thật khiến trẫm thất vọng"
Thiên Băng ngồi bệt xuống đất, ánh mắt ai oán
" Thất vọng?" Haha...!Nàng nhìn lên trần nhà
" Đoan Minh Vương, chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm muốn nghe không? Ta ghét ngươi, ghét Lãnh Tuyết.
Ngươi nói đúng rồi đó, ta ra ngoài gặp tình lang, người ta thích là Triệt", " Được đội mũ xanh vui không"
" Đủ rồi"- Hắn hét lên trong cơn giận dữ, bóp cổ nàng
" Ngươi lại dám phản bội trẫm"- Lực ngày càng mạnh
Thiên Băng cười hạnh phúc, nhắm mắt chờ đợi cái chết.
Hoàng đế thấy nàng không phản ứng, có ý định trực chờ cái chết, buông ra
Khụ....!khụ, Nàng cười vang rội đến rợn người" Sao? Không dám giết ta ?", " Ngươi nói ta phản bội lời hứa với ngươi.
Vậy ngươi có từng nghĩ ước hẹn trước kia của chúng ta không?" Đôi mắt u oán
" Chúng ta đều như nhau cả thôi, không ai nợ ai cả"
" Nhưng e rằng đã để ngươi thất vọng, Thiên Băng, Ngươi nên biết rằng người đứng trước mặt mình là Thiên tử nắm trong tay quyền sinh sát.
Chẳng phải ngươi muốn xuất cung sao? Trẫm sẽ cho ngươi phải dành cả đời trong Hoàng cung này"- Hoàng đế cười lạnh lùng.
Nàng mặc kệ lời hắn, mở cửa bước ra ngoài
Hắn lại cất tiếng:" Dù ngươi là ai, ở đâu cả thể xác và linh hồn cũng đều là của trẫm.
Nếu có chết cũng phải do trẫm quyết định"
Nàng châm biếm:" Nếu ngươi đã biết ta không phải người thời đại này.
Thì cũng nên hiểu rằng một khi ta đã muốn làm không ai có thể ngăn cản.
Ngay cả Hoàng